Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 709

CHƯƠNG 709

Đại trượng phu chỉ có truy tìm bí ẩn của vũ trụ, ý nghĩa thực sự của sinh mệnh mới không phụ cuộc đời này.

Cánh cửa thủy tinh xoay tròn trong đại sảnh nhẹ nhàng chuyển động, Lâm Ngọc mặc một bộ âu phục chuyên nghiệp màu đen, mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang đi ra, giày cao gót bước trên nền đá cẩm thạch cứng rắn phát ra những âm thanh lộc cộc.

“Đi vào với tôi!” Lâm Ngọc nhìn Trình Kiêu bằng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống rồi nói.

Khi nhìn thấy Trình Kiêu lần này, Lâm Ngọc cảm thấy hơi thở trên người Trình Kiêu không giống lần trước.

Lần trước Trình Kiêu mang đến cho cô một cảm giác mặc dù có chút cổ quái và kiêu ngạo, nhưng đó vẫn coi như là cảm xúc của một người trẻ tuổi nên có.

Nhưng lúc này, Lâm Ngọc lại cảm giác được ở trên người Trình Kiêu một loại thăng trầm sau khi bị lịch sử lắng đọng.

Dường như Trình Kiêu đứng trước mặt cô căn bản không phải là một thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi, mà là một ông lão đã sống không biết bao nhiêu năm.

Tuy nhiên, Lâm Ngọc nhanh chóng ném loại cảm giác này ra khỏi đầu, bởi vì cô cảm thấy nó quá vớ vẩn.

Trình Kiêu đi theo Lâm Ngọc vào đại sảnh. Lâm Ngọc xoay người nói với Trình Kiêu: “Trước tiên chúng ta chờ người ở khu nghỉ ngơi, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi đến một nơi.”

Trình Kiêu im lặng, đi tới khu nghỉ ngơi rồi ngồi xuống.

Một người phụ nữ xinh đẹp ở quầy lễ tân bưng hai tách trà đi tới, mỉm cười nói: “Trợ lý Lâm, mời dùng trà!”

“Cảm ơn!” Lâm Ngọc khách khí đáp lại, sau đó nhìn về phía Trình Kiêu rồi nói: “Trước tiên uống một chén trà đã.”

Trình Kiêu cũng không khách khí, coi như ở nhà mình, bưng chén trà lên uống một ngụm.

Năm phút sau, một thanh niên với nước da có chút trắng, quầng thâm mắt đen sì, vừa nhìn đã biết là loại thanh niên rượu chè quá độ, dẫn theo hai thủ hạ đi ra từ trong thang máy.

Ánh mắt của người thanh niên đảo qua đại sảnh, sau đó nhìn thấy Lâm Ngọc ở khu nghỉ ngơi, trong mắt lập tức lóe lên một tia nóng bỏng, sau đó anh ta trực tiếp đi thẳng về phía Lâm Ngọc.

“Thật xin lỗi Trợ lý Lâm, đã để cho cô phải chờ lâu.” Thanh niên nở một nụ cười dịu dàng, rất lịch sự cúi đầu chào Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc nở nụ cười chuyên nghiệp nói: “Tôi cũng vừa mới đến không được bao lâu, cậu Nghiêm, chúng ta đi thôi!”

Trình Kiêu nhìn người thanh niên này, trong đầu đột nhiên hiện lên một cái tên.

Nghiêm Thụy Văn, con trai của Nghiêm Đạo Minh, giám đốc Tập đoàn Đông Vương.

Ở kiếp trước, khi Trình Kiêu nghiên cứu hội nghị thượng đỉnh Trung Châu khiến tập đoàn Đông Vương bị tổn hại nặng nề, cái tên mà anh nhìn thấy nhiều nhất chính là cha con nhà họ Nghiêm.

Cũng chính là lần đầu tiên phản bội của Nghiêm Đạo Minh, sau đó tập đoàn Đông Vương dường như đã xảy ra hiệu ứng domino.

Trình Kiêu nhớ rất rõ. Kiếp trước Nghiêm Thụy Văn nhảy nhót trước mặt anh, không ngừng cắn người thay Tống An Dân. Vì muốn lấy lòng Tống An Dân mà anh ta thường xuyên bày mưu hãm hại Trình Kiêu, đối nghịch với Trình Kiêu.

Hơn nữa, Nghiêm Thụy Văn vẫn luôn thèm muốn Lâm Ngọc, thậm chí còn uy hiếp Lâm Ngọc, nếu không phải Tống An Dân cũng đang đánh chủ ý với Lâm Ngọc, Nghiêm Thụy Văn này chưa biết sẽ dùng thủ đoạn gì.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất