Chương 11:
Mẹ tôi là một người chẳng bao giờ rút kinh nghiệm sau khi chịu thiệt hay bị lừa.
Cửa hàng hoa quả đầy rẫy ngoài kia không đi, bà chỉ tin vào các hội nhóm mua chung trong khu. Bà chị nói ngon thì đó chính là ngon, bà thím nói rẻ thì nhất định là rẻ. Cứ thế, bà tham gia hết nhóm này đến nhóm khác, tiện thể lôi cả mẹ của Trì Thầm vào luôn.
“Cam và táo tớ cầm, dâu tây với quả anh đào cậu xách nhé.”
Trì Thầm không cho tôi cơ hội từ chối, cậu ấy bưng hai thùng nặng nhất rồi đi thẳng về phía trước.
Tôi chạy theo vài bước, liếc nhìn cậu ấy. Nhớ lại Mạnh Thất từng nói cậu ấy đã khóc ở hành lang, lòng tôi vẫn thấy áy náy.
Nhưng đây đã là kết cục tốt nhất rồi.
Giữa tôi và Trì Thầm, bất kể tôi đã thầm mến cậu ấy bao nhiêu năm, cậu ấy đã ước được ở bên tôi bao nhiêu lần, tất cả đều đã là quá khứ.
“Trì Thầm, sau này chúng ta vẫn là hàng xóm tốt, là bạn tốt. Tớ đã buông bỏ rồi, cậu cũng đừng…”
Trì Thầm đột nhiên dừng bước.
“Mạnh Sanh, cậu không thể tước đi quyền được thích cậu của tớ. Làm như vậy quá tàn nhẫn.”
Tôi ngây người nhìn đôi mắt cậu ấy ngày càng đỏ hoe, nhất thời không nói nên lời.
Cổ họng nghẹn lại, tôi chẳng thể thốt ra một câu nào, chỉ có thể nhìn cậu ấy lại để lại cho tôi một bóng lưng.
Cao ráo, vạm vỡ, nhưng trông có vẻ cô đơn.
Tôi vẫn đuổi theo. Một là để xin lỗi, hai là vì hai thùng trái cây kia quá nặng, dù có thường xuyên tập gym cũng không thể bưng đi xa như thế.
Thế nhưng, Trì Thầm không có ý định để tôi giúp. Trong lúc giằng co, vẻ mặt cậu ấy bỗng thay đổi, vội vàng nghiêng người che chắn, đẩy tôi vào phía trong đường.
“Nhìn xe kìa…”
Một chiếc xe đạp điện phóng như bay vụt qua bên cạnh cậu ấy. Khoảnh khắc đó như bị kéo dài ra, mọi thứ đều biến thành chuyển động chậm.
Cậu ấy bị va ngã, mất thăng bằng rồi ngã xuống, gương mặt nhăn lại vì đau đớn.
“Trì Thầm!”
Tôi sợ hãi vội vàng vứt trái cây xuống để kiểm tra vết thương của cậu ấy. Bàn tay phải chống đất, lòng bàn tay đỏ rực máu.
“Đi bệnh viện, đi bệnh viện đi! Điện thoại của tớ đâu rồi? Điện thoại đâu? Gọi cho bố mẹ cậu…”
Tôi luống cuống tay chân, Trì Thầm nhìn tôi, trên khuôn mặt tái nhợt lại nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Không sao, không cần đi bệnh viện.”
Tôi gào lên với cậu ấy: “Đã như vậy rồi, cậu còn cố tỏ ra mạnh mẽ cái gì!”
Cậu ấy từ từ xoay cổ tay: “Không bị thương gân cốt, chỉ là bị xây xát thôi, ở nhà có thuốc rồi.”
Thấy vẻ mặt cậu ấy dần trở lại bình thường, chắc là không lừa tôi.
“Thật sự không cần đi à?”
“Thật sự không cần.”