Chanh Không Phải Là Loại Quả Duy Nhất

Chương 12:

Chương 12:
Nhà Trì Thầm có hai bác sĩ nên thuốc men được chuẩn bị rất đầy đủ.
Cậu ấy cởi áo khoác, xắn tay áo lên, ngồi bên giường hướng dẫn tôi từng bước một.
Lúc rửa vết thương, Trì Thầm hít một hơi. Tôi không dám nhúc nhích nữa, luống cuống dừng lại.
“Không sao, tiếp tục đi. Cậu làm rất tốt.”
Sau khi khử trùng và băng bó xong vết thương, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Căng thẳng lắm à?”
Tôi vừa dọn hộp thuốc vừa gật đầu: “Một chút.”
“Căng thẳng vì tớ à?”
Động tác của tôi khựng lại. Tôi đáng lẽ nên phủ nhận, nhưng tôi không thể lừa dối chính mình.
Lúc nãy nhìn thấy tay cậu ấy đầy máu, đầu óc tôi trống rỗng, toàn thân như đông cứng lại.
Tôi thực sự lo lắng cho cậu ấy, rất sợ cậu ấy có chuyện gì.
Tôi có thể nói là vì lương tâm cắn rứt, dù sao cậu ấy cũng là vì bảo vệ tôi.
Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, giữa chúng tôi có một quá khứ sâu đậm và lâu dài như vậy, tôi không thể coi cậu ấy là một người xa lạ không hề liên quan đến mình và hoàn toàn không bận tâm.
Trì Thầm nhìn tôi gật đầu, trong mắt cậu ấy lóe lên một tia sáng.
Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy: “Nhưng không phải là loại tình cảm đó, chỉ đơn thuần là sự lo lắng của một người bạn thôi.”
Ánh sáng vụt tắt.
Tôi dọn xong hộp thuốc, chuẩn bị mang vào phòng sách, thì tay bị Trì Thầm nắm chặt lại.
Miếng băng gạc dán sát vào da, chỉ cần cử động nhẹ là lại cọ xát vào da thịt.
Cậu ấy dùng tay phải, tôi không dám dùng sức giãy giụa.
“Trì Thầm, đừng làm loạn nữa, vết thương không đau sao?”
Nụ cười của Trì Thầm còn khó coi hơn cả khóc.
“Đau lắm, từ lúc ra khỏi nhà cậu đến giờ, tim tớ vẫn luôn đau. Mạnh Sanh, cậu nói xem, tại sao chúng ta lại trở thành như ngày hôm nay?”
Lời nói của cậu ấy như những mũi kim dày đặc, châm vào tim tôi khiến nó vừa chua xót vừa căng tức.
Đúng vậy, tại sao chúng ta lại trở thành như ngày hôm nay?
Thích nhau nhiều năm như vậy, tình cảm chưa từng nói ra, gặp gió là tan.
Nếu một trong hai người chủ động sớm hơn một chút, mọi chuyện đã không đến mức này.
Sau một lúc lâu im lặng, tôi khẽ vỗ đầu cậu ấy: “Trì Thầm, cậu sẽ gặp được người tốt hơn.”
Trì Thầm mím chặt môi, không đáp lại.
Sau một lúc giằng co rất lâu, lâu đến mức tôi nghĩ cậu ấy đã nghe lọt tai, chuẩn bị bảo cậu ấy buông tôi ra, thì cậu ấy đột nhiên kéo mạnh, tôi không kịp đề phòng, ngã ngồi lên người cậu ấy.
Chưa kịp đứng dậy, eo tôi đã bị cậu ấy giữ chặt. Một trận trời đất quay cuồng, tôi bị cậu ấy đè xuống giường.
“Trì Thầm cậu…”
Âm cuối bị chặn lại hoàn toàn, tôi kinh ngạc trừng mắt. Chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt u ám của cậu ấy mang theo sự điên cuồng và quyết tuyệt.
Nụ hôn của cậu ấy mang theo khí thế muốn nuốt chửng tôi, khiến tôi không thể chống cự.
Trong lúc giãy giụa, hộp thuốc bị tôi đá rơi xuống sàn, phát ra tiếng động lớn. Trì Thầm dừng lại, lồng ngực vẫn không ngừng phập phồng.
Tôi giận đến cực điểm, mắng chửi loạn xạ. Nhưng bất kể tôi mắng gì, vẻ mặt cậu ấy vẫn chẳng thay đổi.
Tôi mắng không nổi nữa.
Tôi sợ rồi.
“Trì Thầm, cậu đừng như vậy.”
Cậu ấy cụp mắt nhìn bàn tay phải của mình. Sự đè nén và giãy giụa vừa rồi đã khiến tay cậu ấy lại rỉ máu, thấm đỏ lớp băng gạc.
“Xin lỗi Mạnh Sanh. Chỉ cần nghĩ đến việc tớ sẽ mất cậu hoàn toàn, tớ lại không thể kiểm soát được bản thân.”
Trì Thầm tự hành hạ bản thân bằng cách siết chặt tay, cúi đầu dựa vào xương quai xanh của tôi. Tôi cảm nhận được một thứ chất lỏng ấm áp, chảy dọc theo cổ xuống gáy.
Căn phòng tĩnh lặng.
“Mạnh Sanh, cậu giúp tớ thực hiện một ước mơ được không?
“Cho tớ làm bạn trai của cậu một thời gian ngắn thôi, vài ngày cũng được. Sau khi kỳ nghỉ đông kết thúc, tớ sẽ không bao giờ quấy rầy cậu nữa.
“Chỉ lần này thôi, tớ cầu xin cậu.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất