Chanh Không Phải Là Loại Quả Duy Nhất

Chương 02:

Chương 02:
Tôi đã thầm yêu Trì Thầm ba năm.
Chuyện này, chỉ mình tôi biết.
À, còn có cô em gái Mạnh Thất của tôi nữa.
Em ấy viết bài tập trong phòng sách, dùng nháp của tôi, nhìn thấy trên đó chi chít những cái tên của cậu ấy.
Tôi phải dùng toàn bộ tiền mừng tuổi của cả năm mới bịt được miệng của Mạnh Thất.
Tôi không muốn tình cảm của mình gây phiền phức cho cậu ấy, chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh, gần cậu ấy nhất.
Qua những ngày tháng cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi bóng, tôi không ngừng rung động, rồi lại không ngừng che giấu sự rung động đó.
Cậu ấy sẽ không bao giờ biết được, ẩn dưới vẻ mặt bình thản của tôi là một biển cả cuộn trào sóng dữ, một biển cả chỉ cuộn trào vì cậu ấy.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, nghĩ đến việc mối tình thầm kín của tôi sẽ kết thúc vô vọng như vậy, tôi đau lòng đến mức trái tim như bị vò nát.
Mạnh Thất không thể chịu nổi nữa: "Anh ơi, anh đã điền nguyện vọng vào trường ngay cạnh trường anh ấy rồi, cách nhau một con phố chứ không phải Ngân Hà!"
Em ấy không hiểu.
Điều ước sinh nhật tuổi 18 của Trì Thầm là sau khi vào đại học sẽ tìm được một người để yêu đương nghiêm túc.
Khi cậu ấy tìm được bạn gái, tôi sẽ hoàn toàn rời khỏi thế giới của cậu ấy.
Khi ấy, cậu ấy thổi tắt nến, ánh mắt dừng lại trên người tôi, tôi nhìn thấy những hy vọng của cậu ấy về tương lai.
Tôi sợ ánh mắt yêu thương của mình sẽ bán đứng bản thân, nên đã quay mặt đi.
"Nói ra điều ước thì sẽ không thành hiện thực đâu!"
Cậu ấy nhướn mày: "Chắc chắn sẽ thành hiện thực."
Cậu ấy quả thực có đủ tự tin để làm điều đó.
Dù sao thì Trì Thầm luôn là người nổi bật nhất trong đám đông, làm gì cũng dễ dàng.
Dễ dàng đạt được điểm cao, dễ dàng chiếm được cảm tình của mọi người kể cả tôi, và cũng dễ dàng đùa giỡn với tôi.
Lần tụ họp bạn bè cuối cùng trước khi nhập học đại học, tôi đến muộn.
Đang định đẩy cửa phòng, bỗng nghe thấy bên trong có người nhắc đến tên tôi.
Theo bản năng, tôi dừng bước.
"Nói đến sự ngây thơ, ai có thể ngây thơ bằng Mạnh Sanh chứ, cậu ấy chưa bao giờ từ chối ai phải không?
"Tôi nói thật, hôm nay anh em chúng ta, tùy tiện kéo một người ra tỏ tình với cậu ấy, cậu ấy cũng không thể từ chối đâu.
"Ừm... thậm chí có thể 'chơi hết mình' ngay trong đêm đó."
Trong phòng, tiếng cười ầm ĩ, nhưng trái tim tôi lại trở nên tĩnh lặng đến cùng cực.
Bàn tay đưa ra đang run rẩy, những lời lẽ tầm thường đó không thể đánh gục tôi, cho đến khi tôi nghe thấy giọng của Trì Thầm.
Giọng cậu ấy lười biếng, pha chút ý cười.
Cậu ấy nói: "Đúng thế."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất