Chương 06:
Thức trắng cả đêm.
Tôi quả thực không ngờ rằng, chỉ vì bỏ lỡ một câu nói hôm đó mà tôi và Trì Thầm lại đường ai nấy đi.
Nếu ngày đó tôi không quay đầu bỏ đi, thì tôi đã không phải trải qua những tháng ngày chán nản, đau lòng đến thế, và có thể đường đường chính chính yêu người mà mình thầm mến từ thời cấp ba.
Thế nhưng trên đời không có hai từ “nếu như”.
Tôi đã có Thời Thuật, anh ấy là một người bạn trai rất tốt.
Tôi yêu anh ấy.
Gần sáng tôi mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, cảm giác vừa mới thiếp đi đã bị tiếng cười đùa trong phòng khách đánh thức.
Đẩy cửa bước ra, Trì Thầm đang ngồi trên ghế sofa cùng bố mẹ tôi xem TV, trò chuyện rất vui vẻ với em gái tôi.
Mạnh Thất vừa nhìn thấy tôi liền nháy mắt ra hiệu, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi.
Kết quả của sự mệt mỏi này là tôi nhéo nhéo ấn đường, thốt ra một câu kinh người trước khi Trì Thầm kịp mở lời: “Có một chuyện con cần thú nhận, con đang hẹn hò.”
Bố mẹ tôi trợn tròn mắt, em gái tôi liếc nhìn Trì Thầm, khóe miệng nhếch lên không thể nào giấu nổi.
Còn Trì Thầm thì chỉ hơi nhíu mày, ánh mắt rõ ràng là đang ngăn cản.
“Cũng đến tuổi rồi, đúng là nên hẹn hò thôi.”
“Con trai, là cô bé như thế nào vậy?”
Tôi không để ý đến ám hiệu lặng lẽ của Trì Thầm, bình thản nói với bố mẹ: “Là một anh khóa trên ở trường đại học.”
Trong TV đang chiếu một đoạn tấu hài, người tung hứng nói một câu “Ôi dào, cái chuyện này hay ho thật đấy”, khán giả bên dưới cười rộ lên.
Còn vài người đang ngồi trước TV thì như hóa đá.
Sau một khoảng lặng chết chóc, mẹ tôi cười gượng gạo: “Bảo con đừng có ngủ nướng nữa, đầu óc mơ màng rồi đúng không, mau qua ăn sáng đi, đến trưa rồi kìa.”
Mạnh Thất nhìn Trì Thầm rồi lại nhìn tôi, giấc mộng về một cặp đôi và giấc mộng làm giàu đồng thời tan vỡ, có lẽ cú sốc này đối với em ấy quá lớn, cả người dường như lung lay sắp ngã.
Trong số tất cả mọi người, Trì Thầm là người bình tĩnh nhất, anh ta đứng dậy đi đến bên cạnh tôi, vỗ vai tôi.
“Thử thách “Thật hay Thách” này cậu làm tốt lắm.”
Ba người trên ghế sofa giãn cơ mặt ra một cách thấy rõ.
“Không phải là thử…”
Trì Thầm ghé sát, hạ thấp giọng: “Cậu còn muốn ăn Tết không?”
Có ăn Tết hay không thực ra chẳng còn quan trọng nữa.
Tôi chỉ là không muốn để Trì Thầm tiếp tục quấn lấy tôi.
Sau khi biết được sự thật, những hận thù và chán ghét đã tan biến hết, ngay cả khi nói lời cay độc với anh ta, cũng giống như đấm một cú đấm vào miếng bông, mềm oặt và vô lực.
Trì Thầm không nói không rằng kéo tôi vào phòng, vừa đóng cửa lại liền đẩy tôi dựa vào cánh cửa.
“Anh buông tôi ra.”
Tôi vùng vẫy một chút, nhưng không thoát được.
Trì Thầm tựa đầu lên vai tôi, thở dài một tiếng.
“Mạnh Sanh, cho dù không vì chính cậu, thì cũng hãy nghĩ cho bố mẹ cậu một chút, cậu đột ngột như vậy, họ sẽ không chấp nhận được.”
Tôi biết mình quả thực đã hành động có phần thiếu suy nghĩ, nhưng khi lòng rối bời thì rất dễ hành động thiếu khôn ngoan.
“Không liên quan đến anh.”
Tôi không vui đẩy anh ta ra, lại bị anh ta nắm lấy tay.
“Có phải là vì lời tỏ tình của tôi không?”
Anh ta ở quá gần tôi, cảm giác hơi thở quấn lấy nhau khiến tôi vô cùng khó chịu.
Tôi quay mặt sang một bên, không đáp lời.
“Tôi không ép cậu phải chia tay với cậu ta, cũng không ép cậu phải đưa ra lựa chọn.”
Hơi thở của Trì Thầm phả vào tai tôi, hơi nhột, buộc tôi phải quay đầu lại trừng mắt nhìn anh ta.
Ánh mắt anh ta u ám, nhìn thẳng vào tôi, sau đó đặt tay tôi lên môi và in một nụ hôn.
“Tôi có thể làm tiểu tam.”