Chanh Không Phải Là Loại Quả Duy Nhất

Chương 07:

Chương 07:
Tôi sững sờ.
Ngơ ngẩn đến mức quên cả rút tay về.
Mãi lâu sau tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Trì Thầm, anh bị điên à!”
Bị tôi mắng, anh ta không hề tức giận, ngược lại còn bật cười.
“Mạnh Sanh, tôi không cầu mong có được cậu, chỉ cần cậu chia sẻ cho tôi một chút tình yêu thôi cũng được.”
“Anh có biết đây là hành vi gì không? Anh…”
Tôi muốn mắng anh ta thật kinh tởm, nhưng khi nghĩ đến việc anh ta từng nói với vẻ mặt buồn bã rằng anh ta đã bận tâm đến hai chữ “kinh tởm” suốt nửa năm, không dám đến tìm tôi, thì tôi lại nuốt ngược những lời sắp nói vào.
Ngẹn ứ cả buổi, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “Anh làm như vậy là hạ thấp chính mình, còn xúc phạm tôi và Thời Thuật.”
Trì Thầm cụp mắt xuống, buông tôi ra.
“Mạnh Sanh, tôi không cam lòng, rõ ràng chúng ta yêu nhau…”
Tôi ngắt lời anh ta: “Là đã từng.”
Mắt anh ta đỏ hoe.
“Tại sao chỉ mới nửa năm mà mọi thứ đã thay đổi, tình cảm của tôi dành cho cậu không hề thay đổi, không một ngày nào mà tôi không nghĩ về cậu.”
Tôi định khuyên anh ta chấp nhận số phận, thì điện thoại trong túi rung lên một cái, lấy ra xem, vẻ mặt căng thẳng của tôi lập tức giãn ra.
[Tớ đoán là cậu ngủ nướng rồi.]
Tôi từ từ gõ chữ trả lời: [Ừ, vừa hay được thưởng thức bữa trưa muộn~(phiên bản đặc biệt của mẹ).]
Trì Thầm đột nhiên lên tiếng, tôi mới nhận ra anh ta vẫn còn đứng trước mặt mình.
“Cậu đang cười.”
Nghe vậy, tôi theo bản năng sờ lên mặt, đúng là tôi đã vô thức mỉm cười.
“Mới có mấy tháng mà tình cảm đã tốt đến thế sao? Thời gian tôi quen cậu còn dài hơn cậu ta nhiều.”
Tôi dẹp nụ cười đi: “Thì sao chứ, tình yêu không phải là thứ để đổi lấy bằng thời gian quen biết, không có chuyện người đến trước người đến sau.”
Vẻ mặt của Trì Thầm dần trở nên trầm xuống.
Bụng có hơi đói, tôi không muốn tiếp tục giằng co với Trì Thầm về những vấn đề vô nghĩa này, tôi xoay người định ra khỏi cửa.
Gấu áo bị kéo nhẹ lại.
“Cậu và cậu ta… đã đến bước nào rồi?”
Tay nắm lấy tay nắm cửa, tôi nghĩ, nếu đây là câu trả lời có thể khiến anh ta dừng lại, thì tôi sẽ không ngại nói thẳng cho anh ta biết.
“Những gì cần làm đều đã làm rồi.”
Hơi thở sau lưng khựng lại.
“Cậu…”
Tôi khẽ cười một tiếng: “Muốn nói tôi dễ dãi à? Xin lỗi, cậu ấy không ép buộc tôi, là tôi chủ động đấy.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất