- Cái gì?
Mạnh Kiến Hoa khó tránh khỏi ngây ngẩn cả người, còn tưởng lỗ tai mình xảy ra vấn đề, trợn to hai mắt nói:
- Tại sao không điều tra? Lão Hàn, ngươi mau nói cho ta biết, có phải ngươi biết thần ngục là cái gì hay không?
- Thần ngục không phải là mấu chốt, mấu chốt là người đứng phía sau thần ngục.
Hàn Thừa Bình do dự chốc lát, nói:
- Lão Mạnh, thân phận của người kia bây giờ ngươi còn chưa có quyền hạn biết, điều duy nhất ta có thể nói cho ngươi là, người kia là người tốt.
Diệp Dương Thành đã nói trước, thân phận của hắn chỉ giới hạn cho mấy thường ủy biết, quyết không thể tiết lộ bí mật thân phận của hắn với người khác, mặc dù Hàn Thừa Bình là thường ủy cục chính trị, tổng lý quốc vụ viện, nhưng đối với yêu cầu lúc ấy của Diệp Dương Thành, hắn vẫn cẩn thận chấp hành.
Cho nên, mặc dù quan hệ giữa hắn và Mạnh Kiến Hoa không tệ, nhưng cũng không thể tiết lộ thân phận của Diệp Dương Thành.
- Người tốt?
Mạnh Kiến Hoa hoàn toàn phát mộng, Hàn Thừa Bình lại... cho hắn một đáp án như vậy? Cái này là cái gì? Người tốt? Chỉ dựa vào hai chữ người tốt này, là có thể kêu hắn buông tha truy xét thần ngục sao?
Còn nữa, điều khiến hắn cảm thấy kinh hãi chính là, Hàn Thừa Bình nói bây giờ hắn còn chưa có quyền hạn biết người kia là ai... Hắn là bộ trưởng công an, ủy viên cục chính trị, ngoại trừ mấy thường ủy ở trên, có lẽ cũng đứng trên kim tự tháp quan trường của Trung Quốc.
Ngay cả hắn cũng không có quyền hạn biết chuyện... Vậy người đó rút cuộc là người như thế nào?
Khi Hàn Thừa Bình rời đi, Mạnh Kiến Hoa vẫn còn ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, trong đầu vô cùng rối rắm.
Đó là một người tốt?
Diệp Dương Thành vô cùng hưởng thụ cuộc sống hiện tại. Sáu bảy giờ sáng, dẫn theo Nhung Cầu và con chó Trung Hoa cường hóa, cùng Lâm Mạn Ny dạo bước trên con đường nhỏ huyện tự trị Tử Vân, vừa nói chuyện vừa cười đùa chạy tới một loại hiện trường thi công.
Sau khi kết thúc công tác xem xét tiến độ ở hiện trường, trở về khách sạn ngủ trưa, đến xế chiều lại sửa sang một số hoạt động hành thiện, đến buổi tối, cùng các nàng Trần An Thiến ra đường, mua một số đặc sản địa phương thưởng thức.
Tóm lại, trong vòng ba ngày, Diệp Dương Thành đã hoàn toàn buông lỏng chính mình, không thèm nghĩ tới tình huống tiến triển của nhiệm vụ sự kiện thiện ác trọng đại, cũng không thèm nghĩ tới thần cách lúc nào mới có thể tấn thăng đến cấp mười hai, tựa hồ có thể nói là hoàn toàn buông lỏng, đây cũng là thời gian trôi qua nhẹ nhàng nhất kể từ khi Diệp Dương Thành nhận được Cửu Tiêu Thần Cách tới nay.
Lâm Mạn Ny cho rằng, Diệp Dương Thành suốt ngày chỉ ở bên cạnh nàng, mỗi lúc trời tối cũng nằm bên cạnh nàng không rời, nhưng trên thực tế, mỗi lúc trời tối sau khi Diệp Dương Thành vuốt ve nàng, đều yên lặng ngưng kết từng viên linh châu, vô thanh vô tức tản ra.
Dưới tình huống lãng phí linh lực này, thần sắc tiều tụy của Lâm Mạn Ny hơn một tháng qua nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt hồng hào trở lại, nhưng đám người Trần An Thiến lại cho rằng vì nàng đang chìm đắm trong tình yêu hạnh phúc.
Nhưng, Lâm Mạn Ny lại không biết, mỗi khi đêm khuya thanh vắng, khi nàng chìm vào giấc ngủ say, Diệp Dương Thành đều rón rén rời giường, ngồi xếp bằng bên giường, cẩn thận vận hành lộ tuyến hành công của Cửu Tiêu thần quyết tầng thứ hai.
Trải qua ba ngày tĩnh tâm tu luyện, cộng thêm linh lực cùng thần nguyên vô cùng giàu có, Diệp Dương Thành đã dễ dàng tu luyện đến trạng thái đỉnh cao của Cửu Tiêu thần quyết tầng thứ hai, chỉ cần bắt được công pháp tu luyện tầng thứ ba, là có thể không tốn sức đột phá cảnh giới tầng thứ hai.
Diệp Dương Thành có thể rõ ràng cảm nhận được, mấy ngày qua cảm xúc của Lâm Mạn Ny vô cùng vui vẻ, phần lớn nguyên nhân dĩ nhiên là vì hắn tới Quý Châu, tới bên cạnh nàng.
Nhưng Diệp Dương Thành đồng dạng cũng hiểu được bây giờ còn chưa phải thời điểm mình có thể hoàn toàn buông lỏng hưởng thụ cuộc sống, khi hắn nhận được đề kỳ đến từ Cửu Tiêu Thần Cách, là hắn biết, thời gian mình rời khỏi huyện tự trị Tử Vân đã đến.
- Hiện tại ngươi phải đi sao?
Lâm Mạn Ny ngây người nhìn Diệp Dương Thành, thời gian ba ngày vui vẻ đối với nàng mà nói thật sự là quá ngắn ngủi, mặc dù biết rõ Diệp Dương Thành không thể nào ở lại Quý Châu thời gian quá dài, nhưng không ngờ Diệp Dương Thành lại phải đi nhanh như vậy.
Khi Diệp Dương Thành nói với nàng chuyện hắn phải rời đi, nụ cười trên mặt Lâm Mạn Ny khẽ cứng nhắc trong chốc lát, nhưng không nói lời phản đối, tay giơ lên lau mồ hôi trên trán mình, cười hết sức tự nhiên:
- Hiện tại cũng không tới công trường nữa, ta đưa ngươi lên xe đi.
Biểu hiện của Lâm Mạn Ny khiến cho Diệp Dương Thành có chút kinh ngạc, hắn chần chờ hỏi:
- Ngươi không muốn biết tại sao ta phải đi sao?
- Tại sao phải biết?
Lâm Mạn Ny cười, nói:
- Ta tin tưởng ngươi.
Bốn chữ ngắn gọn khiến cho trong lòng Diệp Dương Thành run lên, nhìn cô bé trước mặt chỉ hơn một tháng đã hoàn toàn lột xác, thê tử tương lai của mình. Một cảm giác tiếc nuối dâng tràn trong lòng, đưa tay lên sờ sờ chóp mũi Lâm Mạn Ny, Diệp Dương Thành cũng cười.
Chín giờ sáng, Diệp Dương Thành dẫn theo Nhung Cầu lái ô-tô rời khỏi huyện tự trị Tử Vân, khi xe đi xa một đoạn, Triệu Dong Dong đi theo Diệp Dương Thành đến Quý Châu đột nhiên nói:
- Chủ nhân, chủ... Chủ mẫu hình như rất không muốn chủ nhân rời đi nhanh như vậy...
- Đúng vậy, chủ nhân, vừa rồi khi ngài lên xe, ta còn nhìn thấy chủ mẫu khóc.
Tiểu Thương Ưu Tử gật đầu, luôn miệng phụ họa nói:
- Chủ nhân không thấy sao?
- Khóc?
Vừa nghe thấy lời nói của Triệu Dong Dong và Tiểu Thương Ưu Tử..., Diệp Dương Thành cũng không khỏi có chút bần thần, lúc trước khi Lâm Mạn Ny đưa hắn lên xe, dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, căn bản không nhìn thấy Lâm Mạn Ny khóc lúc nào.
Lúc này nghe thấy Triệu Dong Dong nhắc tới chuyện này, trong lòng Diệp Dương Thành mới hiện ra cảm xúc phức tạp, nhưng nhiều hơn là thương tiếc...
Rất hiển nhiên, trong thời gian hơn một tháng Lâm Mạn Ny cũng không phát sinh biến hóa cực lớn như Diệp Dương Thành phỏng đoán, loại biểu hiện thong dong lúc trước, có lẽ chỉ là cử động nàng không muốn cho Diệp Dương Thành lo lắng mà thôi.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, trong lòng Diệp Dương Thành bỗng chốc cảm thấy chua xót. Nhưng hắn cũng không thể quay đầu xe trở về huyện thành, chỉ có thể cất giấu tình cảm sâu trong lòng, hít vào một hơi thật sâu, nhìn Triệu Dong Dong và Tiểu Thương Ưu Tử.
- Sau này, hai người các ngươi gọi nàng là tỷ tỷ là được rồi...
Diệp Dương Thành nhẹ giọng nói một câu, Triệu Dong Dong và Tiểu Thương Ưu Tử cả người chấn động, một loại thần sắc vô cùng mừng rỡ mạnh mẽ bạo phát ra. Chủ mẫu, tỷ tỷ, hai cách gọi bất đồng đại diện cho hàm nghĩa bất đồng... Cho đến lúc này, Triệu Dong Dong mới rõ ràng cảm nhận được, Diệp Dương Thành cũng không vì chuyện lần trước mà lãnh đạm với nàng.