- Cút!
Nghe được tiếng nói của quản gia, Vương Triển Bằng trừng mắt nhìn Vương Chấn Huy quát khẽ, trên mặt tràn đầy ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Mà Vương Chấn Huy từ nhỏ đã sợ hãi lão tử giết người không chớp mắt của hắn, vừa nghe cha hắn mắng hắn cút nhanh, chẳng những không hề có cảm giác gì khó chịu, ngược lại còn lộ vẻ mặt vui mừng như được đại xá, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Nhìn theo thân ảnh cao hứng của con trai, sắc mặt Vương Triển Bằng càng thêm giận dữ, đối với đứa con thứ hai này hắn đã vô cùng thất vọng.
Lắc đầu thu liễm tức giận trên mặt, Vương Triển Bằng đi tới hướng quản gia hỏi:
- Điện thoại của ai?
- Lão gia, là Lâu bí thư gọi tới.
Quản gia đi theo Vương Triển Bằng hơn hai mươi năm, tự nhiên biết được một ít chuyện người khác không biết, nghe Vương Triển Bằng hỏi liền giảm thấp thanh âm, nói:
- Gần đây lão tiểu tử kia thật quái dị.
- Điện thoại của Lâu Quý Đồng?
Vương Triển Bằng nghe được lời nói của quản gia khẽ nhướng mày, một loại cảm giác bất an mơ hồ hiện lên trong lòng hắn.
Lâu Quý Đồng là bí thư thành ủy Cù Hằng thị, hắn nhậm chức đã sáu năm thời gian, năm năm trước hai người cơ hồ thân mật tới mức xưng huynh gọi đệ, một bên có tiền, một bên có quyền, hai người cấu kết làm không biết bao nhiêu chuyện xấu thương thiên hại lý.
Nhưng mấy tháng trước Lâu Quý Đồng đột nhiên thay đổi, thái độ đối đãi với Vương gia đột ngột biến hóa long trời lở đất, loại biến hóa này làm Vương Triển Bằng cảm giác được cỗ khí tức khiến cho hắn bất an.
Hơn nữa không chỉ riêng Lâu Quý Đồng thay đổi thái độ với Vương gia, còn có hai ủy viên thường ủy khác cũng xa lạ, chính vì biến hóa như vậy nên Vương Triển Bằng mới hạ lệnh cho Vương Chấn Huy thu liễm một ít, tận lực đừng làm cho người khác bắt được nhược điểm.
Mà bản thân hắn cũng không yên, vừa điên cuồng quét sạch những chứng cớ phạm tội ngày trước, đồng thời còn đem bằng chứng hối lộ cấu kết với Lâu Quý Đồng cùng mấy quan chức lưu giữ lại, muốn ở thời khắc mấu chốt dùng những chứng cớ phạm tội kia cứu vãn Vương gia!
Hơn hai tháng trước, Vương Triển Bằng còn ôm lòng may mắn, từng mượn lý do hẹn Lâu Quý Đồng ra ngoài ăn cơm thăm dò tin tức, nhưng cuối cùng lại bị Lâu Quý Đồng dùng ngữ khí khách sáo từ chối.
Chính vì mời khách thất bại, làm Vương Triển Bằng càng cảm giác được Vương gia gặp nguy cơ, từ đó về sau hắn không hề gọi điện cho Lâu Quý Đồng, quan hệ giữa hai người chưa đến nỗi hoàn toàn hỏng mất, nhưng khoảng cách trở mặt…tựa hồ chỉ gần trong gang tấc.
Cho nên lúc này nghe quản gia nói Lâu Quý Đồng gọi điện thoại cho hắn, phản ứng đầu tiên của Vương Triển Bằng chính là chuyện có khác thường tất nguy hiểm, phản ứng thứ hai chính là, nếu Lâu Quý Đồng muốn xuống tay với Vương gia, vậy hắn cần gì phải…gọi cuộc điện thoại này đây?
Trong lúc nhất thời không hiểu trạng huống, Vương Triển Bằng cau mày nhìn di động còn chấn rung trong tay quản gia, nhẹ thở một hơi, dằn nén nỗi bất an đưa tay cầm di động nhấn nút lắng nghe.
- Ha ha…Lâu lão ca, hôm nay thổi trận gió gì, sao lại đột nhiên nhớ tới gọi điện cho lão đệ đây?
Vương Triển Bằng phát ra tiếng cười to, người không biết còn cho rằng quan hệ giữa hắn cùng Lâu Quý Đồng vẫn thật thân thiết.
- Ha ha, Vương lão đệ, hôm nay thổi chính là gió tây nam.
Bên kia điện thoại Lâu Quý Đồng phát ra tiếng cười khẽ, nhưng lời hắn nói ra làm Vương Triển Bằng tuôn mồ hôi lạnh!
Sau đó Lâu Quý Đồng lại nói:
- Lão ca gọi điện tới là để tạm biệt lão đệ mà thôi.
- Tạm biệt?
Sau lưng Vương Triển Bằng cảm thấy rét lạnh, cảm giác bất an tràn ngập dâng tràn trong lòng hắn, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ dằn nén xuống, cười khan nói:
- Vậy…tôi có nên bày tiệc rượu khánh chúc lão ca thăng chức hay không đây?
- Ông cũng đừng nên giả vờ ngớ ngẩn với tôi.
Bên kia điện thoại, Lâu Quý Đồng thu liễm ý cười, ngữ khí có chút âm trầm:
- Nói thật cho ông biết, Vương Triển Bằng, cây đinh trong cục công an đã bị tôi nhổ rồi, những chuyện hư hỏng ông làm mấy năm nay cũng tới thời gian tính sổ rồi chứ?
- Lâu Quý Đồng, ông đừng khinh người quá đáng!
Nghe được Lâu Quý Đồng nói thẳng ra lời này, sắc mặt Vương Triển Bằng nhất thời thay đổi, ý cười tiêu tán, chỉ còn lại khuôn mặt âm trầm xanh mét.
Hắn trầm giọng nói:
- Đừng cho rằng Vương Triển Bằng này là một quả hồng mềm muốn nắm thế nào thì nắm, tôi nói thật cho ông biết, bức tôi nóng nảy, ông cũng đừng mong sống yên! Chẳng qua liều cá chết lưới rách…
- Ông muốn nói, trong tay ông có chứng cớ hối lộ tôi phải không?
Ngữ khí Lâu Quý Đồng biến thành cổ quái:
- Ông cảm thấy được, ông thật sự có những chứng cớ kia sao?
- Ông có ý tứ gì?
Sắc mặt Vương Triển Bằng đại biến, nhưng không đợi hắn hỏi tiếp Lâu Quý Đồng đã cúp điện thoại. Vương Triển Bằng ngây người đứng nguyên chỗ cũ, ước chừng hơn nửa phút thần thái chợt dữ tợn quay đầu rít gào:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đi phòng sách!
Quản gia không nghe được câu nói cuối cùng của Lâu Quý Đồng với Vương Triển Bằng, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt đại biến của Vương Triển Bằng, trong lòng quản gia run rẩy, nghe tiếng rít gào của hắn lập tức gật đầu, xoay người cùng Vương Triển Bằng chạy thẳng vào biệt thự!
Hai phút sau, hai người lao vào phòng sách nằm trên lầu hai biệt thự, Vương Triển Bằng lập tức đi tới két sắt sau bàn làm việc, mà quản gia khóa trái cửa.
- Lão gia…
Quản gia nhìn thấy Vương Triển Bằng có chút run rẩy lấy ra chìa khóa, bấm mật mã, không biết vì sao trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác vô cùng bất an.
Mặc dù tay của Vương Triển Bằng run rẩy, nhưng tốc độ tuyệt đối không chậm. Chỉ mười mấy giây thời gian két sắt đã mở ra, khi hắn vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, phác thông một tiếng, hai chân mềm nhũn sắc mặt trắng bệch ngã ngồi dưới đất, thần sắc Vương Triển Bằng ngây dại nhìn chằm chằm vào hộc tủ trống rỗng, trên mặt chất đầy tuyệt vọng cùng không thể tin, thấp giọng lẩm bẩm:
- Đã không còn, sao có thể, làm sao lại không có…
- Đã không có?
Quản gia nghe được tiếng lẩm bẩm của Vương Triển Bằng, chợt ngây ra, sau đó thần sắc đại biến, thất thanh nói:
- Đã không có?
Vương Triển Bằng làm thật nhiều chuyện thương thiên hại lý, quản gia theo hắn hơn hai mươi năm, tự nhiên cũng giúp hắn làm thật nhiều chuyện ác độc xấu xa.
Hắn biết, một khi Vương Triển Bằng thật sự mất đi chứng cớ, như vậy…chỉ bằng những hành vi của Vương gia trong những năm nay, Vương gia không khả năng tiếp tục tồn tại trong Cù Hằng thị! Giúp người gặp nạn thật quá ít, bỏ đá xuống giếng thì thật nhiều!
Quản gia ngơ ngác nhìn Vương Triển Bằng đang ngồi dưới đất không cách nào thừa nhận sự thật, trong mắt chợt lóe lên vẻ kiên quyết!
Vương gia bị diệt đã gần trong gang tấc, tuy rằng bao năm nay Vương Triển Bằng đối đãi hắn không tệ, nhưng tuyệt đối không đủ lý do cho hắn cùng sống chết với Vương gia! Nghĩ tới đây, quản gia chợt lui ra sau hai bước.
Ngay khi hắn định mở cửa rời đi, Vương Triển Bằng đột nhiên nhảy dựng lên, thần sắc liên tục biến đổi, thấp giọng nói:
- Lập tức thông tri Chu Thiết Thư, để cho hắn lập tức mang đồ vật lại đây gặp tôi!
- Thông tri Chu Thiết Thư?
Quản gia sửng sốt, trong lòng chợt dâng lên hi vọng! Chu Thiết Thư, người nắm quyền hiện tại của Cửu Hổ bang, cũng là tâm phúc thủ hạ năm xưa của Vương Triển Bằng, lúc này liên hệ Chu Thiết Thư, chẳng lẽ Vương Triển Bằng đã có biện pháp giải quyết nguy cơ trước mắt?
Nghĩ tới đây, quản gia thi lễ, đáp:
- Lão gia, tôi đi ngay.
Ngay lúc Vương gia lâm vào hỗn loạn, Diệp Dương Thành đã mang theo bốn người Diệp Cảnh Long lên xe chạy tới biệt thự của Vương gia. Cùng lúc đó trong ủy ban thành phố Cù Hằng, một lão giả hơn sáu mươi cùng hai nam tử hơn bốn mươi, đều tự mang theo thư ký của mình, thần thái vội vàng rời khỏi ủy ban thành phố lên xe đi về hướng biệt thự Vương gia.
Cùng một thời gian, nhận được tin tức Diệp Dương Thành đang ở Cù Hằng thị, Dương Đằng Phi, Đường Thái Nguyên, Ngô Chấn Cương, Tống Lâm Lập đang đứng trong một khu lâm viên cách biệt thự Vương gia chưa đầy 500m, thay đổi khuôn mặt, biến thành bốn thanh niên, sau khi nhận rõ phương hướng đều tự phân tán, hai người chạy tới biệt thự Vương gia, hai người lại đi về hướng ngược lại.
- Cái gì? Đã biết!
Phó Diệc Chi đang ở Bắc Kinh cũng nhận được điện thoại của Dương Đằng Phi, nghe được lời nói chợt sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra ý cười tràn đầy, cúp điện thoại nhìn về phương hướng Cù Hằng thị, trên mặt hiện lên vẻ phấn khởi, lẩm bẩm:
- Phụ thần, ngài sớm nên như thế.
Nói xong buông di động xuống, cầm điện thoại trên bàn bấm dãy số:
- Tôi là Phó Diệc Chi, lập tức tập hợp nhân công, trong mười phút đi tới tiểu khu biệt thự Cảnh Thiên trung tâm Cù Hằng thị, tìm một người tên Diệp Dương Thành, nhớ kỹ, hết thảy hành động nghe theo mệnh lệnh của hắn!
- Dạ, thủ trưởng!
Bên kia điện thoại truyền ra thanh âm trầm ổn mạnh mẽ.
Đặt điện thoại xuống, Phó Diệc Chi hít sâu một hơi, nhìn ra bầu trời đêm đầy sao, siết chặt hai tay, thân hình run lên vì kích động.
Làm một thần sử, là thần tử của Diệp Dương Thành, không ai giống như Phó Diệc Chi luôn hi vọng Diệp Dương Thành nên cao điệu quật khởi, theo hắn xem ra, sớm nên như thế!
- Ở nơi đó sao?
Mạnh Văn Tuệ nhìn thấy rõ cổng lớn tiểu khu trước mắt, không tự giác siết chặt tay Diệp Cảnh Long, trên mặt có chờ mong, cũng có khẩn trương.
- Thoải mái một chút đi, dù có việc gì công an cũng không quản được chuyện của Diệp gia chúng ta.
Nhận ra thần sắc khẩn trương của nàng, Diệp Dương Thành thản nhiên nói.