Chương 11: Kiến thức kỳ quái của thế giới tận thế (1)
Hiện này, khắp nơi trong cả thế giới đều là quỷ hồn.
Từ Lạc cảm thấy có đạo sĩ của Mao Sơn xuất hiện cũng là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng Khu Ma Nhân của Long tộc là cái quỷ gì?
Phương sĩ của Tiên Tần lại là cái quỷ gì?
Làm sao còn có sứ giả của Địa Phủ nữa?
Nơi này còn là Lam Tinh sao?
Hắn nhìn nữ tử mặc đồ ngụy trang đối diện vẫn luôn đề phòng mình, lại nhìn về phía gã cơ bắp bên cạnh, hỏi:
- Thế giới này còn có sứ giả của Địa Phủ à?
- Chúng ta còn đang muốn hỏi ngươi đấy?
- ?????
Gã cơ bắp lại hỏi thăm:
- Vậy ngươi không phải là đạo sĩ của Mao Sơn?
Từ Lạc lắc đầu, ra hiệu mình không phải.
- Ngươi thật sự không phải à?
- Không phải.
Gã cơ bắp dường như rất thất vọng. Tất cả mọi người ở đó tính cả nữ tử kia đều lộ vẻ mất mát.
Có lẽ còn không cam tâm, gã cơ bắp trợn mắt hổ truy vấn:
- Vậy ngươi không phải là Khu Ma Nhân của Long tộc? Ngươi có thể là phương sĩ của Tiên Tần không?
- Khu Ma Nhân của Long tộc là gì?
Từ Lạc càng nghe càng không hiểu:
- Ngươi đã gặp qua phương sĩ của Tiên Tần à?
- Chẳng lẽ ngươi không phải?
- Không phải!
- Ngươi không phải đạo sĩ của Mao Sơn, cũng không phải Khu Ma Nhân của Long tộc, càng không phải phương sĩ của Tiên Tần, vậy vì cái ngươi ăn trang phục cổ? Trông thần thần bí bí, làm hại đám người chúng ta mừng hụt, còn tưởng đã gặp được cứu tinh chứ.
- ....
Từ Lạc đang muốn mở miệng, lại phát hiện có mấy trận âm phong đang thổi tới bên này.
- Cảnh giới!
Nữ tử mặc đồ ngụy trang trông thấy âm phong thì lập tức hét lớn:
- Tất cả mọi người cảnh giới!
Cô ta vừa nói dứt lời, đội ngũ người sống sót lập tức châm đuốc, vội vàng dựa sát vào nhau.
Những bó đuốc này đều được làm bằng Khu Hồn Thảo bốc lên khói trắng. Ba âm hồn cuốn theo gió đen xoay quanh bọn họ nhưng không dám tới gần. Gã cơ bắp kia trông khá to gan. Hắn cầm hai bó đuốc trong tay vung vẩy với âm phong, làm cho ba âm hồn kia chạy tán loạn khắp nơi.
Nữ tử mặc quần áo ngụy trang dẫn đầu kia không cầm bó đuốc Khu Hồn Thảo trong tay, cũng không đứng chung với những người khác. Khi một âm hồn bay về phía nàng, nữ tử kia quát lên chói tai:
- Cút ngay!
Sau đó, âm hồn kia cút ngay thật, dường như rất kiêng kỵ nữ tử này vậy.
Từ Lạc thấy vậy thì cảm thấy rất ngạc nhiên. Hắn không khỏi bắt đầu quan sát tỷ mỉ nữ tử này. Trông nàng khoảng hơn hai mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo chạy nghiêng từ khóe mắt đến khóe miệng, giống như một con rết nằm bò trên mặt. Không biết thanh Bán Nguyệt Loan Đao sau lưng cô ta là cái quái gì, vừa rồi nó còn lay động.
Hắn có thể cảm giác được thanh Bán Nguyệt Loan Đao kia không phải vật tầm thường, có lẽ cũng không phải pháp khí. Nó dường như ẩn chứa năng lượng nào đó.
Vèo vèo vèo!
Ba âm hồn không dám tới gần ngọn đuốc Khư Hồn Thảo. Khi chúng phát hiện ra Từ Lạc đứng lẻ loi một mình ở đó, chúng cuốn theo gió đen lao qua.
- Coi chừng!
Gã cơ bắp khiếp sợ, kêu lên nhắc nhở.
Từ Lạc khoát tay, lấy ra một sợi dây xích. Có tiếng sấm đì đùng vang lên, giống như có tia sét đánh tan âm phong. Bên trong có một âm hồn trông giống quỷ ảnh bị sợi dây xích quấn chặt.
Chỉ thấy hắn lắc cổ tay, sợi dây xích lập tức bắn ra từng tia lửa sấm sét. Tiếng lốp bốp giòn giã vang không ngừng, đánh cho âm hồn liên tục rít gào.
Hắn vung tay kéo một cái, thu nhập vào Hồn Đỉnh.
Đùng! Đùng!
Ngay sau đó, hai âm hồn khác đều bị sợi dây xích của hắn cuốn lấy và thu vào trong Hồn Đỉnh.
Thời điểm còn là cảnh giới Dưỡng Khí, Từ Lạc cần phải mượn mười lá cờ trận mới có thể đối phó được âm hồn, sẽ quá sức nếu muốn đối phó với ba âm hồn.
Nhưng sau khi hắn bước vào cảnh giới Hóa Khí, pháp lực trong cơ thể hắn dồi dào, thậm chí không cần lấy ra cờ trận, chỉ dựa vào sợi dây xích pháp khí trong tay đã có thể đối phó với ba âm hồn dễ như trở bàn tay.
Chỉ là… cảnh tượng này quả thực đã khiến một đám người sống sót nhìn tới trợn mắt hốc mồm, ánh mắt khiếp sợ giống như trông thấy chuyện gì đó không thể tin nổi. Nhất là khi bọn họ nhìn thấy bên trong cái đỉnh màu đen đỏ trước người Từ Lạc bốc lên sương mù u ám, càng có cảm giác da đầu tê dại.
- Ngươi!
Gã cơ bắp nhìm chằm chằm vào hắn, tay rút thanh đại khảm đao sau lưng ra, chất vấn:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Từ Lạc mỉm cười:
- Người qua đường.
Gã cơ bắp nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm vào sợi dây xích kỳ quái trong tay của Từ Lạc, lại nhìn về phía cái đỉnh u ám kia. Sau đó, hắn đi đến bên cạnh nữ tử mặt sẹo, bóp họng nói nhỏ:
- Chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian rút lui thôi. Tên này trông rất kỳ quái, không giống người tốt.
Nữ tử mặt sẹo cũng gật đầu. Khí tức trên thân Từ Lạc khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái. Nàng không hề do dự, lên ngựa và dẫn theo đám người rời đi.