Chương 27: Doanh địa (2)
Âm linh thì khác. Trí thông minh không bằng nhân loại, nhưng ít nhất vẫn có, quan trọng là âm linh có sức mạnh lớn, sau khi hoá thành hắc phong, có thể dễ dàng xé nát thân thể của nhân loại, dù tu sĩ Dưỡng Khí Cảnh, đụng phải âm linh, không cẩn thận, có thể mất mạng ngay.
Đáng sợ nhất là, thứ này có thể đoạt xác, lúc đó, nó như cương thi khát máu, ngươi diệt được cái này thì âm linh sẽ tìm cái khác.
- Tiểu Lượng, theo lời ngươi nói thì âm linh không chỉ tập kích doanh địa một lần?
- Khoảng ba lần.
- Thế sao các ngươi sống được?
- Là nhờ Thanh tỷ và Nam ca.
Hai người này tựa như hai đội trưởng đội tuần tra doanh địa bọn họ, chỉ hai người này có thể đối phó được âm hồn.
Lúc nghe được hai người này đều có thần lực, Từ Lạc kinh nghi:
- Đội trưởng của các ngươi cũng đến từ thần miếu à?
- Không! Hai người… Nói thế nào nhỉ, lúc trước có một lão tiên sinh đến từ thần miếu, ngài ấy là người truyền đạo, đi ngang qua doanh địa, dạy chúng ta tu luyện thần lực, đối phó âm hồn, nhưng… Hơn trăm người chỉ có Thanh tỷ và Nam ca tu luyện được thần lực.
- Thì ra là vậy…
Từ Lạc lẩm bẩm, đến giờ, cuối cùng hắn cũng xác định được, thế giới này có thần miếu. Còn thần lực là loại sức mạnh gì thì hắn cũng không biết. Lát đến doanh địa nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
- Dừng lại!
Lúc đến gần tháp canh, có tiếng hét lớn vọng xuống:
- Đàm ca, là chúng ta, Tiểu Lượng đây!
- Ta biết là ngươi rồi, những người khác cũng mở miệng nói đi!
Âm linh đoạt xác không nói được, đây là cách phân biệt đơn giản nhất. Những người khác lên tiếng, Từ Lạc cũng cười chào.
- Tên này là ai? Không phải người ở đây, Tiểu Lượng, sao lại đưa một người xa lạ về?
- Đàm ca, đây là một cao nhân thần miếu, hắn tới diệt âm linh!
Nghe là cao nhân tới, Đàm ca chạy ngay xuống, khó tin nhìn Từ Lạc:
- Ngươi… Ngươi là cao nhân thần miếu?
Từ Lạc nhún vai, không có ý kiến.
- Nam ca! Tiểu Lượng tìm được cao nhân thần miếu! Chúng ta được cứu rồi!
- Mọi người mau ra đấy! Cao nhân tới cứu chúng ta!
Doanh địa mở cừa lớn, một đám người ùa ra, đứng đầu là một nam nhân cao lớn, hai tay để trần, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, đang cầm một bó đuốc.
- Đâu? Cao nhân thần miếu ở đâu?
- Nam ca!
Vương Tiểu Lượng hưng phấn chạy tới, chỉ Từ Lạc:
- Từ đại ca là cao nhân thần miếu! Hắn lợi hại lắm!
Tên cơ bắp nhìn thấy Từ Lạc, ngẩn người, trừng mắt, đột nhiên, như nhớ tới gì đó, kinh hô:
- Là ngươi!
Khi nhìn người này, Từ Lạc cũng khẽ giật mình, không ngờ trùng hợp vậy.
- Nam ca! Hai người…
Vương Tiểu Lượng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của tên cơ bắp, nghi hoặc:
- Hai người biết nhau à?
Tên cơ bắp nhìn Từ Lạc, bàn tay âm thầm đặt trên chuỷ thủ ở đai lưng:
- Vài ngày trước đã gặp một lần!
- A! Vậy thì tốt quá, Từ đại ca là cao nhân thần miếu, hắn đến diệt âm linh giúp chúng ta!
Tên cơ bắp nói:
- Hắn không phải cao nhân thần miếu!
Cái gì? Nghe lời này, người doanh địa đồng loạt đề phòng, đốt đuốc, cầm vũ khí, vây Từ Lạc lại.
Lúc này, không biết ai hô:
- Thanh tỷ đến rồi!
Trong đám người, một nữ tử bước đến.
Người này cao gầy, tóc buộc đuôi ngựa, mặc áo khoác quân đội, quần jean, chân đi ủng dài, đeo chuỷ thủ hai bên thắt lưng, hông có bao súng, sau lưng là một thanh đao hình bán nguyệt. Trên Khuôn mặt mỹ lệ rung động lòng người, có một vết sẹo hẹp màu nâu kéo từ khoé mắt đến khoé miệng, tựa như con rết nằm ngang mặt.
Đội trưởng đội tuần tra doanh địa, Ngu Yến Thanh.
Tên cơ bắp lập tức tóm tắt lại sự việc, Ngu Yến Thanh nhíu mày, nhìn Từ Lạc chằm chằm, thấy ngày càng nhiều người cầm vũ khí đi ra thì khiển trách:
- Làm gì đấy? Bỏ vũ khí xuống, không có lệnh của ta, không ai được tự ý hành động!
- Thanh tỷ, Nam ca, chuyện này là như nào, ta tận mắt thấy bản lĩnh của Từ đại ca.
Vương Tiểu Lượng bối rối, giải thích:
- Từ đại ca nhẹ nhàng giết chết năm, sáu âm hồn, nếu không có hắn, chỉ sợ chúng ta không về được, sao hắn không phải cao nhân thần miếu?
- Đồ ngốc! Ngươi biết cái gì?
Tên cơ bắp trừng mắt:
- Có bản lĩnh cũng chưa chắc hắn là cao nhân thần miếu, còn có thể là…
Trong sân, tên cơ bắp và Ngu Yến Thanh đều không nghi ngờ Vương Tiểu Lượng, trước đây họ đã nhìn thấy Từ Lạc xử lý âm hồn trong nháy mắt.
Bởi đã thấy thực lực của Từ Lạc, Ngu Yến Thanh mới để mọi người thu hồi vũ khí trước.
Đồng thời, cũng biết Từ Lạc rất quỷ dị, nên tên cơ bắp phải đề phòng.
Kinh nghiệm sinh tồn nhiều năm ở tận thế, hắn hiểu được đạo lý, âm hồn đáng sợ, nhưng người còn đáng sợ hơn. Vì cướp vật tư, chuyện gì cũng có thể làm được, nhất là những kỳ nhân dị sĩ không rõ lai lịch. Ở tận thế, không có luật pháp, dựa vào thực lực cường đại, bọn họ lạnh lùng chà đạp lên tôn nghiêm của người khác.
Còn Từ Lạc? Hắn nhoài người trên xe máy Harley, cười tủm tỉm, như đang hóng chuyện.
- Đến cùng ngươi là ai?
Ngu Yến Thanh đi tới, hỏi thăm:
- Ngươi có mục đích gì?