Chương 32: Âm linh đột kích, Bạch Cốt Hắc Kỳ từ trên trời rơi xuống. (2)
Chập tối, ba chiếc xe việt dã, đụng đổ cổng, xông vào Hồ Lô Trại. Chín người bước xuống xe, ai cũng đầy đủ võ trang, toàn bộ là thành viên Thần Thánh Vệ Đội.
Người cầm đầu là nam tử cao gần hai mét, Ngu Yến Thanh biết người này, là Phương Đào, Tiểu đội trưởng đội một.
- Người đâu?
Phương Đào mặc quần áo quân đội, sau lưng đeo một kiếm gỗ đào lớn, tay cầm súng tiểu liên:
- Hắn đâu?
- Chắc chắn ở dãy nhà tiếp đãi kia!
Hoàng Đức Phát là người ở đây, nên hắn biết có một ngôi nhà là nơi chuyên để chiêu đã khách quý, nhưng đến khi bọn họ xông vào, lại không thấy ai.
Lần này, không chỉ bọn hắn chết lặng, ngay cả Ngu Yến Thanh và Lục Đại Nam cũng bất ngờ. Bọn họ tận mắt nhìn thấy Từ Lạc vào đây và chưa từng đi ra, nhìn căn phòng trống trơn, trong đầu hai người chỉ có một suy nghĩ, tên kia chạy! Chắc chắn là sợ chạy!
Đúng lúc này, có tiếng còi truyền tới. Dồn dập! Rất to!
Ngu Yến Thanh như ý thức được điều gì, lập tức đi ra ngoài, quét mắt nhìn quanh, lập tức sợ tới tê da đầu, âm hồn đang ập tới từ bốn phương tám hướng. Hắc phong chi chít khắp nơi, ồ ạt tới như thuỷ triều mãnh dâng.
- Hồn, hồn triều?
Nhìn hắc phong ùn ùn kéo tới, chín người Thần Thánh Vệ Đội cũng sợ nhũn chân.
- Nhanh! Tất cả mọi người! Ra chiến hào đốt Khu Hồn Thảo! Nhanh!
Từ Lạc đã chạy đi đâu, Ngu Yến Thanh không biết, giờ nàng cũng không quan tâm, chỉ biết liều mình lao ra ngoài.
Những người khác cũng không dám lơ là, lần lượt đốt đuốc, chạy tới chiến hào, đốt Khu Hồn Thảo đã để sẵn.
Đáng tiếc! Vô dụng! Âm hồn quá nhiều, gió quá mạnh, lửa tắt trong nháy mắt.
- Giết!
Vốn chín thành viên của Thần Thánh Vệ Đội này định tới bắt tên họ Lạc về nơi trú ẩn, báo thù cho Lý Sinh và Hầu Diễm, chứ không nghĩ sẽ gặp phải chuyện này.
Dù bọn họ đều là thành viên của Thần Thánh Vệ Đội, đã có thần lực, nhưng cũng chỉ đối phó được mấy âm hồn mà thôi, giờ gặp hồn triều như này, bọn họ sợ mất mật, chỉ có thể cắn răng, giơ khu hồn hoả, cầm kiếm gỗ đào xông ra.
- Giết! Chúng ta không thể chờ chết!
Ngu Yến Thanh cũng quả quyết hô to:
- Mọi người xếp thành một hàng, ta đánh trước, Đại Nam bọc sau! Cùng giết ra! Nhanh!
Hơn tám mươi người vừa xếp xong, phía trước đã có tiếng kêu thảm thiết, Ngu Yến Thanh tập trung nhìn, chỉ thấy một đợt âm phong cao ba trượng, xoay điên cuồng, phát ra tiếng gió cùng tiếng rít chói tai từng hồi.
Đi đến đâu, mặt đất như bị nứt ra đến đó, toàn bộ Khu Hồn Thảo bị bật gốc, đến cây đại thụ cũng bị quất tan, ba thành viên Thần Thánh Vệ Đội, chưa kịp rên tiếng nào, đã bị hắc phong cuốn vào, huyết nhục tung toé.
- Là âm linh kia! Chính nó! Nó lại tới! Không phải hồn triều, là âm linh! Rút nhanh!
Ngu Yến Thanh cùng đám người lui sang một bên, đốt Khu Hồn Thảo, sáu người Thần Thánh Vệ Đội lăn lộn, liều mình lui về doanh địa.
- Mau rút lui!
Sau khi về trại, không còn đường lui nữa. Mọi người dồn lại một chỗ, giơ bó đuốc, run rẩy và sợ hãi, thấy âm phong không ngừng lại gần, nhiều người sợ đến ngã xuống đất.
- Thanh, Thanh tỷ! Phù!
Vương Tiểu Lượng run rẩy móc một tấm phù lục màu đen, lắp bắp nói:
- Đây là… Phù Từ đại ca cho ta, nói… Nếu gặp âm linh thì đốt… nó!
- Vậy đứng đấy là gì, mau đốt đi!
Ngu Yến Thanh đoạt lấy phù lục, đốt trụi.
Sau đó… Chẳng có chuyện gì xảy ra. Một tấm phù chú bị đốt thành khói đen tan biến, đến bụi cũng không có.
Nếu lúc trước Ngu Yến Thanh còn chút tin tưởng Từ Lạc, giờ khắc này, khi đốt tấm phù xong, trong lòng chẳng còn gì nữa!
Bỗng nhiên, dường như có một thứ rơi từ trên trời xuống, cắm trước cổng doanh địa. Là một lá cờ, cột cờ là xương trắng, lá cờ là da người!
Bạch Cốt Hắc Kỳ đột nhiên xuất hiện, u hoả cháy, bốc lên khói đen.
Đám người còn đang ngơ ngác, một bóng người vụt xuất hiện giữa cổng doanh địa.
Người này mặc một bộ áo bào đen, tuổi tác không lớn, gương mặt tuấn tú, hai con ngươi u ám, dáng người cao gầy, còn ai ngoài Từ Lạc.
- Từ đại ca! Là Từ đại ca tới cứu chúng ta!
Vương Tiểu Lượng hưng phấn reo lên:
- Ta biết Từ đại ca không phải lừa đảo! Nhất định sẽ tới mà!
- Hắn…
Nhìn người đột ngột xuất hiện, đám người Ngu Yến Thanh và Lục Đại Nam cảm thấy chấn kinh, không thể tưởng tượng nổi. Họn họ không biết Từ Lạc biến mất, hay xuất hiện như nào, giờ khắc này, đối mặt với âm hồn long trời lở đất, bọn họ cũng không có tâm tư để ý đến điều đó.
- Coi chừng! Âm Linh ẩn náu trong đó!
- Từ đại ca cẩn thận! Âm linh kia rất lợi hại!
Từ Lạc khoát tay, ra hiệu bọn họ không cần lo, nhìn âm hồn ùn ùn kéo đến từ bốn phương tám hướng, hắn có chút kích động.
Đúng vậy, kích động, ngay cả cặp mặt đen sâu thằm kia cũng rực sáng, như nhìn thấy đống vàng vậy.
Ý nghĩ đầu tiên là phát tài rồi, thứ hai là có thể tiến vào Hoá Khí tầng bốn, thứ ba là mười Âm Quý Trận Kỳ có thể no nê năm, sáu cái.