Chương 43: Tạo Hóa dựng đạo chủng, hoa sen không tỳ vết (2)
Từ Lạc cũng không có nói láo.
Hắn thật có tiểu viện trong sơn cốc tiểu trấn.
Hắn mua cách đây mấy tháng .
Tiểu viện trong sơn cốc cũng không đắt, dù sao không có linh khí gì, trừ vị trí địa lý tới gần Xích Luyện tông, không có tác dụng gì, lúc trước mua lại, cũng không thể chịu đựng được mùi hôi thối trong động quật của đệ tử tạp dịch, về sau tấn thăng đệ tử ngoại môn, nó vẫn bỏ trống, hiện tại vừa lúc có thể dùng.
Để hắn có chút vui mừng chính là, Sở Lăng Tuyệt miễn cưỡng có thể tới tiểu viện trong sơn cốc, lại xa hơn, Tỏa Hồn Thằng mang tới cảm giác áp bách khiến linh hồn của nàng thống khổ không chịu nổi.
Tiểu viện cũng không tính lớn, chỉ là một tòa trạch viện rất phổ thông, bốn gian phòng ốc đầy đủ ở, đồ dùng trong nhà đầy đủ, đều là Từ Lạc chọn lựa tỉ mỉ.
Nói thật, đưa Sở Lăng Tuyệt đến nơi này, không chỉ tốt cho nàng, đối với Từ Lạc mà nói, cũng không cần cả ngày nơm nớp lo sợ, lo lắng bị người phát hiện kim ốc tàng kiều.
Quét dọn xong sân nhỏ, đêm đã khuya.
Từ Lạc mệt mỏi không nhẹ, ngồi ở trong sân, uống rượu nghỉ ngơi.
- Từ tiểu tử, lão thân và Tiên Nhi không ở bên người ngươi, chính ngươi phải làm việc cẩn thận, Ma đạo, nhất là đệ tử Xích Luyện tông, căn bản không có bất cứ an toàn gì để nói, bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm tính mạng.
- Mỗ mỗ cứ yên tâm đi, tình huống Xích Luyện tông, ta rõ ràng hơn ngươi.
- Lão thân truyền cho ngươi Thập Nhị Tự Chân Diệu bí quyết, ngươi nhất định phải mau chóng nắm giữ, những bí quyết này vào thời khắc mấu chốt có thể cứu ngươi một mạng.
Từ Lạc gật đầu, Thập Nhị Tự Chân Diệu bí quyết không phải thủ đoạn hộ đạo, cũng không phải pháp môn công phạt, nhưng diệu dụng phi phàm.
Như Ẩn Tự Quyết, có thể hoàn mỹ che giấu khí tức trên thân.
Tàng Tự Quyết, có thể che giấu tu vi, còn có như Tử Tự Quyết, Huyết Tự Quyết, Bào Tự Quyết các loại.
Đối với cái này, Từ Lạc càng muốn gọi là Thập Nhị Tự Cẩu Đạo bí quyết, bởi vì mười hai đạo bí quyết gần như đều dùng để cẩu thả.
- Thời gian không còn sớm, ngươi mau mau vào nhà đi, Tiên Nhi chờ ngươi ở bên trong, những ngày qua ngươi vất vả một chút, tranh thủ sớm ngày giúp Tiên Nhi dựng dục ra đạo chủng.
Thân là công cụ hình người hợp đạo.
Từ Lạc rất rõ ràng chức trách của mình.
Dù Lâm mỗ mỗ không nói, hắn cũng muốn sớm ngày hợp đạo, cũng vì Tạo Hóa Đạo Chủng trong người Sở Lăng Tuyệt, cũng vì Tạo Hóa Đạo Chủng trong cơ thể mình.
Đứng dậy.
Nấu nước, ngâm trong bồn tắm, thuận tiện ném chút cánh hoa tô điểm một chút.
Không sai biệt lắm một lúc lâu sau, lồng ngực trần trụi, mặc một quần cộc lớn, chân mang một đôi dép lê đi vào buồng trong.
Trong phòng.
Sở Lăng Tuyệt lẳng lặng đứng dưới cửa, nhìn qua ánh trăng trên bầu trời đêm, giống như đang ngẩn người, cũng có thể đang giả vờ như ngẩn người.
Từ Lạc ngồi ở trên giường, dùng khăn mặt lau tóc còn ướt.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Không chỉ Sở Lăng Tuyệt cảm thấy xấu hổ, Từ Lạc cũng cảm thấy xấu hổ.
Cứ việc hai người hợp đạo đã hợp hơn một tháng, lại còn hợp hàng đêm, vấn đề là, giữa hai người trừ hợp đạo ra, căn bản không có nói với nhau mấy câu.
Trước kia Sở Lăng Tuyệt giả bộ như ý thức mê loạn, Từ Lạc còn có thể phối hợp, hiện tại Sở Lăng Tuyệt đã không giả, ngược lại để hắn không biết nên ra tay thế nào.
- Đang. . . Nghĩ gì thế?
Từ Lạc thuận miệng hỏi một câu, Sở Lăng Tuyệt không có quay người, nhẹ giọng đáp lại:
- Đang nhớ sư tôn ta.
- Nha.
Cung chủ Phiêu Miểu cung Sư Khuynh Thành, hắn chưa từng gặp qua, chỉ nghe nói đó là một vị nữ tử truyền kỳ phong hoa tuyệt đại, thuộc về nữ thần được cả tu hành giới đời trước công nhận, thời điểm làm tạp dịch tại Kim Hà tông, nghe một chút lão tạp dịch nói, ngay cả tông chủ Kim Hà tông đã từng theo đuổi cung chủ Phiêu Miểu, nhưng đã bị cự tuyệt.
Sư Khuynh Thành và Đại La lão ma đánh nhau, xem chừng tám chín phần mười đánh lưỡng bại câu thương, hiện tại đang nấp ở nơi hẻo lánh trong Xích Luyện Tông.
Hai người hàn huyên một hồi.
Vốn định hóa giải một chút xấu hổ, chưa từng nghĩ càng trò chuyện càng xấu hổ.
Việc này khiến Từ Lạc sinh ra cảm giác từng quen biết, ở kiếp trước tại Lam Tinh, thời điểm dân mạng trải qua lần đầu tiên, cũng xấu hổ như thế.
Cuối cùng, Từ Lạc cũng lười trò chuyện tiếp, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
- Sắc trời không còn sớm. . . Nếu không. . . Chúng ta đi ngủ?
- Ngươi. . .
Sở Lăng Tuyệt do dự một chút, âm thanh truyền đến, rõ ràng hơi khác thường:
- Ngươi ngủ trước đi, ta tạm thời không buồn ngủ.
". . ."
Nghe vậy.
Từ Lạc nhịn không được cười lên, rất là im lặng.
Cái gì gọi là ta ngủ trước?
Cái gì lại gọi là ngươi không buồn ngủ?
Thì sao.
Thật nghe không rõ, hay giả bộ hồ đồ.
Nhìn Sở Lăng Tuyệt vẫn lẳng lặng đứng dưới cửa.
Từ Lạc cũng không nói nhảm, trực tiếp đi qua, từ phía sau ôm lấy nàng.