Chương 47: Đại Hà mỗ mỗ dị thường (2)
Chậc chậc!
Lão giả âm trầm cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi có phải sợ mỗ mỗ mưu đồ với ngươi hay không, cho nên... Cố ý nói lời thoái thác?
Sợ hãi?
Đương nhiên Từ Lạc sợ hãi.
Đúng lúc này, Đại Hà mỗ mỗ lại xuất hiện nói hắn phải đi theo nàng.
Đổi lại là ai, ai mà không sợ?
Những trưởng lão ngoại môn Xích Luyện Tông này, tất cả đều là ma đầu giết người không thấy máu, ăn thịt người không nhả xương, không chừng Đại Hà mỗ mỗ cao hai mét rưỡi dựa vào ăn thịt tươi mới cao như thế. Nam tử khôi ngô bên cạnh chỉ cao hai mét, đứng bên cạnh nàng giống như một con gà con.
- Ngươi có điều lo âu, ta có thể hiểu được!
Đại Hà mỗ mỗ búng ngón tay, một đạo quang hoa bay tới, Từ Lạc giơ tay bắt lấy, cầm lên xem xét, lại là một viên ngọc giản.
- Trận kỳ một đạo chính là một loại thủ đoạn hộ pháp vạn đạo cổ xưa. Mặc dù mười mặt âm dương trận kỳ của ngươi được tế luyện không tệ nhưng lại không biết ứng phó như thế nào, căn bản không thể phát huy được thực lực tương ứng. Nếu như suy đoán của ta không sai, có lẽ do ngươi tự mình lục lọi ra. Bên trong ngọc giản này có ghi chép pháp môn Trận Kỳ Cửu Biến. Ngươi trở về nghiên cứu một chút, đợi đến sau này sẽ rõ ràng, không có lo lắng gì nữa thì có thể đi tới Đại Hà Phong!
Tiếng nói vừa dứt.
Đại Hà mỗ mỗ dẫn hai người rời đi.
Chỉ để lại Từ Lạc mặt mày mờ mịt, nhìn bóng lưng mấy người rời đi, lại nhìn ngọc giản trong lòng bàn tay.
- Nhìn trúng thân thể của ta sao?
- Hay nhìn trúng linh hồn của ta?
- Hoặc là tính toán trồng rau hẹ lớn lên, lại đi thu hoạch?
- A!
Lắc đầu, cười nhạo một tiếng, dự định qua vài ngày nữa sẽ tìm hiểu danh tiếng của Đại Hà mỗ mỗ.
Cũng chỉ có thể sống qua vài ngày.
Bởi vì một tháng này, hắn khá bận rộn.
Mỗi tối hắn phải dựng dụng hạt giống hợp đạo với Sở Lăng Tuyệt.
Ban ngày còn phải tu luyện.
Lúc trước săn bắt Âm Linh ở tận thế, đã luyện hóa được rất nhiều Âm Linh, cụ thể bao nhiêu thì không rõ lắm, chỉ biết hút hết gần hai mươi ngày mới rót đầy âm khí tinh hoa vào trong cơ thể mình.
Nhờ nhiều Âm Linh bồi bổ như vậy, đạo pháp tắc thứ hai trong cơ thể đã hình thành, có nghĩa không bao lâu nữa hắn sẽ bước vào cảnh giới Hóa Khí tầng năm.
Càng khiến hắn vui vẻ chính là.
Vài ngày trước.
Trở lại thế giới tận thế của mình, lời nhắn của Ngu Yến Thanh nói có một doanh địa bị Âm Linh tập kích, hỏi hắn có định trừ ma hay không, đối phương đồng ý dùng lượng lớn vật tư làm giao dịch, bao gồm cả nữ nhân.
Từ Lạc là một người đứng đắn, từ chối vật tư và nữ nhân của bọn họ, chỉ lấy một con Âm Linh và lượng lớn âm hồn, tiêu sái rời đi. Yêu cầu duy nhất mà hắn đề ra chính là bảo bọn họ quảng bá danh tiếng của mình, sau đó sẽ khiến tất cả các doanh địa đều biết.
Ta, khu ma nhân tự do, Quỷ Kiến Sầu, pháp lực cao thâm, thực lực cường đại, khu ma chuyên nghiệp suốt nhiều năm, hắn không cần bất cứ vật tư gì, cũng không cần nữ nhân, hắn chỉ muốn trừ ma vệ đạo, thủ hộ nhân loại, trả lại một lam tinh cho mọi người.
Trong tu hành giới, hắn là một ma đầu.
Trong thế giới tận thế âm hồn bay đầy trời, hắn là khu ma nhân bảo hộ chính nghĩa, trừ ma vệ đạo.
Khi Từ Lạc mang con Âm Linh thứ hai rót vào trong trận kỳ, hắn dự định lợi dụng rất nhiều âm hồn, nhất cổ tác khí đột phá tới tầng sáu.
Thế nhưng, thời gian không đủ.
Bởi vì hôm nay là thời gian hẹn với Huyền Thủy lão gia.
Huyền Thủy Phong, trong động phủ…
Từ Lạc cầm theo đèn lồng, tâm niệm vừa động, thúc dục pháp lực, đèn lồng sáng lên, u quang tỏa ra khắp nơi, hình thành một lồng ánh sáng màu xanh.
- Tốt! Tốt lắm! Cực kỳ tốt!
Huyền Thủy lão gia khen ngợi, trên ấn đường xuất hiện một cái miệng khép mở, tức thì mở miệng ra, ẩn ẩn có thể thấy một bàn tay đen xì ở trong đó, lão gia hỏa vui vẻ đi tới trước mặt Từ Lạc, gật đầu nói.
- Từ tiểu tử, quả nhiên lão tổ không nhìn lầm ngươi! Thời gian ngắn ngủi một tháng không chỉ nhóm lửa đèn lồng, hơn nữa còn thành thục như vậy, cũng không tệ! Đại đạo khả kỳ, thật tốt! Lão tổ vô cùng coi trọng ngươi!
Huyền Thủy lão gia vỗ vỗ bả vai hắn, giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một lọ đan dược:
- Bình Cửu Âm Hoa Lộ đan này là thưởng cho ngươi, hôm nay ngươi theo bọn họ cầm đèn đi xuống giếng, nếu biểu hiện tốt, lão tổ sẽ ban cho ngươi một kiện pháp khí!
Bầu trời đen như mực giống như một tấm vải bạt bị cuồng phong thổi, trầm bổng phập phồng, không ngừng phát ra tiếng gào thét.
Từ Lạc hoài nghi mình bị Huyền Thủy lão gia đưa vào một cái túi càn khôn, cụ thể là gì hắn cũng không rõ lắm, lúc ấy Huyền Thủy lão gia móc ra một cái túi, bảo bọn họ vào trong, sau đó những người khác lục tục đi vào, Từ Lạc cũng theo sát hắn.