Chương 51: Người cầm đèn (2)
Rất nhanh.
Lại có một người từ bên trong đi ra, cũng không chịu nổi, sau khi tới nơi này lập tức dùng đan được khôi phục.
Chờ pháp lực khôi phục được bảy tám phần, bọn họ lại xách theo đèn lồng u ám của mình, lần nữa đi vào động phủ.
Mọi việc cứ lặp đi lặp lại như vậy, ba đợt người tới tới lui lui.
Từ Lạc đã hiểu được tính chất công việc của mình, xách theo đèn lồng, bảo hộ những người này khôi phục pháp lực, đơn giản như vậy thôi, không có bất kỳ kỹ thuật nào, tương đương với một trạm xăng hình người.
Thời điểm pháp lực sắp cạn kiệt, đổi Liều Khinh Nhu, hai người đổi vị trí với nhau.
- Hồng Vũ sư huynh, bên trong có phải đã xảy ra chuyện gì không, sao ta cảm thấy không đúng lắm.
Liễu Khinh Nhu phát hiện mấy vị sư huynh bên này tiêu hao pháp lực nhanh hơn trước kia rất nhiều, không chỉ bên này, hai bên kia cũng thường xuyên lui tới rất nhanh.
- Ba vị lão gia ở bên trong đại mộ làm cái gì, ta không rõ lắm, vừa nãy đột nhiên có một trận âm phong thổi ra, mang ra một ít Thái Âm Quý Diệp.
Vừa nghe thấy Thái Âm Quý Diệp, Liễu Khinh Nhu và Từ Lạc đều ngẩn ra.
- Hông Vũ! Ngươi còn ngẩn ra làm cái gì!
Đại sư huynh Lý Đông toàn thân bẩn thỉu xuất hiện trong sơn động, vẻ mặt đằng đằng sát khí, hô to:
-Nhanh! Nhanh tiến vào! Đánh rồi!
-Còn có hai người các ngươi, đừng thất thần, cũng tiến vào đi! Hôm nay giết chết đám cháu trai kia!
Đại sư huynh Lý Đông rống một tiếng, Trần Hồng Vũ đứng bật dậy, tế ra ngọn đèn u ám của mình, giận dữ quát:
- Lão tử đã sóm muốn băm mấy thứ đồ chó kia! Đi thôi!
Từ Lạc và Liễu Khinh Nhu liếc nhìn nhau, không nói chuyện, lấp tức đi theo. Liễu Khinh Nhu một tay cầm theo đèn lồng u linh, lại tế ra một chiếc roi bạch cốt đầy huyết vụ.
Bên trong đại mộ vô cùng tối tăm, trận trận hắc phong cuộn lấy lông trắng đầy trời, ấn chứa đại hung sát khí nông đậm phất phơ trong gió.
Từ Lạc thôi động pháp lực khiến cho đèn lồng sáng to hơn, phòng ngừa vạn nhất, đổ ra một viên đan được rồi uống vào.
Ba người vừa đi vào một nơi rộng rãi, một trận hắc phong đột nhiên xông đến.
- Thái Âm Quý Diệp!
Trần Hông Vũ hô to, lập tức vọt tới, Từ Lạc cầm đèn u ám, tâp trung nhìn vào, trong lông trắng bay múa đầy trời giống như có một mảnh lá cây màu tím đen.
- Muốn chết!
Sưu suu suu suu suu suu suu sưu suu
Hai môn nhân của Khô Mộc lão gia xông tới, nhìn thấy Thải Âm Quỳ Diệp liền tranh giành đầu tiên.
- Đồng loạt ra tay!
Trần Hồng Vũ một tay xách đèn, giơ cánh tay lên, tay phải bốc khói đen, năm ngón tay sắc bén như quỷ trảo, chính là Tê Lục Âm Sát Thủ mà hắn luôn lấy làm kiêu ngạo.
Bốp!
Liễu Khinh Nhu cũng không chút do dự, múa may bạch cốt xà tiên trong tay, trực tiếp tiến lên tranh đoạt.
Từ Lạc không hề tranh giành, mà nhân cơ hội này rẽ sang nơi khác, vòng qua bọn họ rồi đi vào bên trong.
Vào thời điểm này, kè ngốc mới đi tranh cướp, tốn thời gian lại chưa chắc có thể cướp được.
Từng gợn sóng liên tục truyền đến, Từ Lac híp hai mắt lại, đồng thời tìm kiếm xung quanh, cũng tế ra thần thức thăm dò khắp nơi, phát hiện hai phiến lá cây bị gió cuốn vào một gian thạch thất.
Hử?
Lại một phiến lá.
Từ Lạc nhanh chân chạy tới nhưng vẫn trễ, mắt thấy lá cây bị gió cuốn vào một gian thạch thất, hắn cũng theo sau.
Không vọt tới không sao, vừa lao đi, hắn đã khiếp sợ không nhỏ.
Không biết có phải do không gian thạch thất quả nhỏ hay không, Thái Âm Quý Diệp bị hắc phong cuốn quay tròn trong góc, ngoại trừ xen lẫn lông trắng rậm rạp, nơi đây có bảy phiến lá.
- Lão thiên lão rốt cục mở mắt ra rồi!
Cổ nén kích động trong lòng, mang theo đèn lồng đi tới.
Dưới ánh sáng âm u chiếu rọi, lông trắng tản ra, Từ Lạc nắm một góc, ba mảnh Thái Âm Quỳ Diệp đã tới tay.
Lại vung một trào, bốn phiến lá còn lại đã rơi vào tay.
- Giao ra Thái Âm Quỳ Diệp! Nếu không giết ngươi!
Một âm thanh lạnh lẽo truyền đến, Từ Lạc xoay người nhìn, rõ ràng phát hiện một vị nam tử đứng ở cửa thạch thất.
Hắn đã thấy nam tử này, cũng là người của Huyền Âm lão gia, hình như gọi là Trương Lão Ngũ gì đó.
- Tiểu tử! Cho ngươi thêm một cơ hội! Cút!
Trương Lão Ngũ cầm một thanh đại đao bốc khói đen, đang định ra tay thì lại bị một trận hắc phong cuốn vào.
Nhưng mà lần này trong phòng không chỉ có hắc phong, còn có một môn nhân của Khô Mộc lão gia.
Sau khi người này tiến vào, đầu tiên là nhìn Từ Lạc thành thật đứng ở trong góc, trông không có gì đáng ngại, ánh mắt lại nhìn sang Trương Lão Ngũ cầm hắc đao trong tay, hai người đề phòng nhìn đối phương.
Sưu ~
Lại một trân hắc phong đánh tới.
Một mảnh Thái Âm Qùy Diệp bay tới, còn có một cái đồ vật màu vàng.
Môn nhân Khô Mộc lão gia nhanh tay lẹ mắt, cướp được một mảnh lá cây, Trương Lão Ngũ thuận tay bắt được thứ màu vàng kia, thoạt nhìn giống như một miếng kim loại.