Chương 60: Ngưng Thần (1)
Chuyện này truyền đi xôn xao, Hồng lão tự nhiên cũng có nghe thấy, nhưng mà, hắn cũng không quá tin tưởng, dù sao chuyện này truyền thực quá tà dị, quá khoa trương, cũng quá không hợp thói thường.
Nhất là giờ phút này nhìn thấy Quỷ Kiến Sầu trong truyền thuyết trẻ tuổi như vậy, hoài nghi trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Đương nhiên.
Nghi ngờ thì nghi ngờ.
Dù sao đây là tận thế, thế giới thật sự xuất hiện siêu phàm không thể tưởng tượng nổi, chính hắn cũng là một nhóm tu sĩ siêu phàm tu luyện ra thần lực sớm nhất.
Hắn cũng chưa bao giờ hoài nghi, thế giới này nhất định có tồn tại mà chính mình không thể nào hiểu được.
- Thì ra là Từ tiên sinh, nghe đại danh đã lâu, hân hạnh gặp mặt.
Hồng lão mặc một bộ Đường trang, chắp tay ôm quyền, cũng có vài phần tư thế của lão tiền bối.
Sau khi đơn giản hàn huyên, Từ Lạc đi thẳng vào vấn đề:
- Lão tiên sinh có biết khi nào Âm Linh sẽ xuất hiện không?
- Cái này... tạm thời không biết, tháng này doanh địa chúng ta đã bị tập kích hai lần.
- Nghe nói là hai con Âm Linh?
- Đúng, hai con.
- Lúc hai đầu Âm Linh tập kích, cũng sẽ cuốn sạch lấy lượng lớn hồn triều đúng không?
- Đúng vậy, rất nhiều âm hồn.
- Tốt! Rất tốt!
Trong thành thị có rất nhiều âm hồn, vấn đề là những âm hồn này đại đa số đều là rải rác, săn bắt rất là phiền toái, cho dù tụ tập cũng bất quá mấy chục con, trên trăm con.
Từ khi săn bắt qua hai con Âm Linh, luyện hóa đại lượng âm hồn, khẩu vị cũng biến lớn, trên đường gặp hai ba con âm hồn, giống như trên mặt đất nhìn thấy hai viên xu tiền, ngay cả cúi người nhặt cũng lười.
Hiện tại chỉ có Âm Linh ẩn hiện bao phủ một lượng lớn âm hồn, mới đáng giá để hắn ra tay một lần.
Người từng kiếm được nhiều tiền, sớm đã không thèm nhìn ba quả dưa và hai quả táo kia.
...
Hồng lão dựa theo quy cách cao nhất tiếp đãi Từ Lạc, vốn định hảo hảo chiêu đãi một phen, kết quả bị Từ Lạc cự tuyệt.
Vật tư của thế giới tận thế khan hiếm, căn bản không có gì ngon, có thể bởi vì vầng trăng trên bầu trời, các loại đồ ăn trồng ra đều rất khó ăn, ít nhất Từ Lạc ăn không quen.
Từ Lạc tới nơi này chỉ vì hai đầu Âm Linh cùng đại lượng âm hồn, ngoài ra, hắn không có hứng thú với những thứ khác, cũng lười khách sáo với những người này, trực tiếp để Hồng lão chuẩn bị một căn phòng, đuổi những người khác đi, chỉ có Ngu Yến Thanh lưu lại.
Điều này khiến nàng có cảm giác xấu, không tự nhiên sờ sờ vết sẹo trên mặt, thận trọng hỏi:
- Từ tiên sinh, ngươi còn cần gì không?
- Thanh tỷ.
Từ Lạc đưa tay, lòng bàn tay xuất hiện một bản bút ký:
- Đây là bút ký tu luyện ngươi cho ta mượn lần trước, trả lại cho ngươi.
Phát hiện hắn chỉ đáp lại bút ký của mình, tảng đá trong lòng Ngu Yến Thanh mới chậm rãi rơi xuống, không hiểu sao, nội tâm không nhịn được tự giễu, thầm mắng mình tự đa tình.
- Ngươi... Xem xong chưa? Nếu không xem hết, có thể xem tiếp, ta không vội.
- Xem xong rồi, cảnh giới Ngưng Thần này tu luyện không sai biệt lắm.
Cảnh giới Ngưng Thần, tu luyện không sai biệt lắm?
Nghe thấy câu nói này, vẻ mặt Ngu Yến Thanh không khỏi giật mình:
- Ngươi... Chẳng lẽ đã bắt đầu Ngưng Thần rồi sao?
- Còn tạm được, có lẽ đã đạt tới đại thành?
Nói xong, Từ Lạc chậm rãi giơ tay lên, duỗi ra một ngón tay, giữa ngón tay hiện lên một vòng thần quang màu xanh chói mắt như hỏa diễm thiêu đốt.
Thấy vậy.
Ngu Yến Thanh quá sợ hãi.
Thần lực siêu phàm, cần quan tưởng trước mới có thể ngưng tụ ra thần lực.
Rất nhiều người, mấy năm nhập định quan tưởng đều không thể ngưng tụ thần lực, như Lục Đại Nam, hắn đã nhập định quan tưởng gần chín năm, trước đó không lâu mới miễn cưỡng có thể ngưng tụ ra một tia thần lực, xem như vừa mới nhập môn.
Ngu Yến Thanh mặc dù chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã ngưng tụ ra thần lực, nhưng qua nhiều năm như vậy, thần lực ngưng tụ ra cũng chỉ là hơi có chút thành tựu mà thôi.
Nàng đã là một người siêu phàm có thiên phú, phải biết rằng, cho dù là đội viên dự bị của đội vệ đội Thần Thánh ở Tí Hộ Sở, cũng chỉ là giai đoạn nhập môn.
Đội viên chủ lực của vệ đội Thần Thánh, tu luyện một hai chục năm, hiện tại cũng chỉ là Ngưng Thần thành công giống như nàng.
Về phần giai đoạn đại thành.
Người siêu phàm của tất cả doanh địa trong thành thị xung quanh, chỉ có nhóm người siêu phàm đầu tiên sau tận thế như Hồng lão, bây giờ mới là Ngưng Thần đại thành, nhưng mà cao thủ giống như Hồng lão, lác đác không có mấy, cho dù cao thủ như vậy cũng không nhiều.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi...
Ngu Yến Thanh khó có thể tự tin nhìn chằm chằm vào Từ Lạc, nhưng miệng nàng há ra muốn nói lại thôi, qua hồi lâu mới khiếp sợ dò hỏi:
- Ngươi... trước kia thật sự chưa từng tu luyện thần lực siêu phàm sao?
Từ Lạc lắc đầu.
Trước kia hắn quả thật chưa từng tu luyện, đây là lần đầu.
Tu luyện thứ này, đơn giản ngoài dự liệu.