Chương 10. Gặp lại lưu dân chạy nạn
Cho dù có thai phụ thì làm sao lại như xác không hồn, kiếm ăn khắp nơi, đương gia[1] nhà bọn họ sẽ không đau lòng cho nàng dâu của mình ư?
[1]Đương gia: ở đây ý chỉ người chồng.
Cho nên, đáp án có thể thấy rõ ràng, đám nữ nhân này mang thai là cố ý, hơn nữa hài tử sinh ra cũng sẽ không sống đến ngày thứ hai.
Bạch Quân Quân trong lòng hiểu rõ, lúc này, bọn họ đã gặp phải kẻ tàn nhẫn.
Nghĩ đến đây, Bạch Quân Quân âm thầm thôi động dị năng, để lá cây quanh mình yểm hộ bọn họ chặt chẽ hơn.
Ở trong ấn tượng của Bạch Quân Quân, Phiên vương Bạch Câu Quốc tạo phản, hành động này của hắn bắt lấy quan viên quý tộc đô thành Đế Đô tàn sát ba ngày ba đêm.
Về sau ba vị hoàng tử khôi phục, đuổi Tam hoàng thúc xuống đài.
Dân chúng coi như là rốt cục cũng có thể sống yên ổn, ai ngờ ba huynh đệ này lại vì vị trí kia mà đánh nhau.
Dân chúng trước đó bị Tam vương gia tạo phản dọa cho phát sợ, hiện tại ba hoàng tử lại đánh nhau.
Bạch Câu Quốc hoàn toàn chia năm xẻ bâu, dân chúng bất đắc dĩ chỉ có thể chạy trốn về phía đông.
Nhưng chờ bách tính xuyên qua ngàn dặm đi vào phía đông, bên này Ngũ vương gia cùng Cửu hoàng tử cũng đánh nhau.
Thế là bách tính không thể không một lần nữa xuôi nam.
Mà lần chạy trốn này đã ba năm qua đi.
Hiện tại chính là thời điểm lưu dân bộc phát vô cùng tàn nhẫn nhất.
Những đoàn lưu dân còn sống sót kia cũng càng ngày càng vặn vẹo.
Ví dụ một kiểu đoàn đáng sợ nhất chính là đám trước mắt Bạch Quân Quân.
Nữ nhân sức yếu chỉ có thể phụ thuộc vào nam nhân mà sống. Nhưng tất cả mọi người đang chạy nạn, nào có nhiều lương thực có thể ăn được?
Thế là, mang thai không còn là nối dõi tông đường, mà là vì chắc bụng.
Loại đội này là mất tính người nhất, nếu bọn họ nhìn thấy đám hài tử bọn nàng thì nhất định sẽ không chút do dự bắt lấy, thậm chí những lão nhân nữ nhân này cũng sẽ động thủ.
Cho nên, có thể không đánh trực diện thì tốt nhất là đừng.
Những người này cũng không có nói đạo lý như nhóm người trước đó đâu.
Tỷ đệ ba người nấp ở bên trong lùm cây lẳng lặng mà nhìn bọn họ lục soát tứ phía.
Một vùng này những thứ có thể ăn sớm bị mấy người bọn nàng ăn gần hết rồi thì có thể thừa lại bao nhiêu?
Không đầy một lát sau, đại đội nhân mã rút lui.
Bạch Táp Táp nhìn mảnh nấm bị nhổ không còn một cọng, có chút tiếc hận.
"Không sao, đợi lát nữa lại đào chút khoai núi." Bạch Quân Quân tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Khoai núi là một trong số ít rau củ mà nàng có thể nhận ra, bởi vì, thứ này nướng chín ăn rất ngon.
Sau khi xác nhận hết nguy hiểm, ba tỷ đệ Bạch gia mới trở lại doanh địa.
Hôm nay bọn họ tìm được nấm và khoai núi, thậm chí còn có mấy con ếch béo.
Đương nhiên, con ếch là Bạch Quân Quân điều khiển dị năng bắt được.
Nàng ở bên dòng suối làm mấy cái "sọt sống", chỉ cần có vật sống đi qua, cây rong sẽ tự động bắt lấy nó.
Nói ra thật xấu hổ, nhớ năm đó dị năng của nàng là đối phó với Zombie cao cấp, mà bây giờ cũng chỉ có thể dùng để bẫy rắn, côn trùng, chuột, kiến.
Nhưng ở trong mắt Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ, cái sọt mà trưởng tỷ làm như bảo bối thần tiên, mặc kệ sớm tối, mỗi ngày tới xem một chút nhất định sẽ có thu hoạch.
Bởi vì nhờ có cái sọt này mà bọn họ ăn được thịt ngon biết bao nhiêu!
May mắn có cái sọt thần kỳ, Bạch Táp Táp khai phá ra được thiên phú trù nương của mình, phụ trách nấu cơm cho trưởng tỷ.
Nàng ở bên con suối làm thịt con ếch, Bạch Linh Vũ cũng ăn ý nhóm lửa.
Chờ Bạch Táp Táp cầm đồ ăn tới, Bạch Linh Vũ liền vén tay áo lên đem phiến đá đặt trên lò lửa.
Chờ phiến đá nóng lên đủ nhiệt, Bạch Táp Táp mới đặt con ếch và nấm lên trên phiến đá, thỉnh thoảng nhỏ mấy giọt nước trong, phòng ngừa ếch và nấm bị cháy.
Không bao lâu, thịt ếch từ đỏ chuyển sang màu trắng, nấm dần dần trở nên mềm đi, mùi thơm cũng dần lan tỏa.
Bạch Quân Quân và Bạch Linh Vũ ngồi xổm ở bên cạnh, con mắt nhìn chằm chằm vào mỹ thực sắp ra lò.
"Ta nói làm sao thơm như vậy, thì ra là có đồ ăn ngon."
Đột nhiên, một thanh âm xa lạ phá vỡ cảm giác hạnh phúc của ba người.