Chương 15. Năng lượng kỳ quái
Bạch Quân Quân giãy dụa muốn xuống xe nhưng đầu lại bắt đầu hoa mắt choáng váng không ngừng.
Bạch Táp Táp nhanh chóng dừng xe lại, Bạch Linh Vũ nhanh chóng đỡ lấy nàng.
"Trưởng tỷ đừng cử động, tỷ cứ ở trên xe nghỉ ngơi cho thật tốt đi."
"Trưởng tỷ, ta có thể làm." Tuy rằng Bạch Táp Táp chưa từng buông tay ra khỏi xe đẩy nhưng thần thái cả người vẫn sáng láng.
"Khí lực của Táp Táp không phải người thường có thể so sánh, thế nên ngươi cứ nằm yên đó đi."
Lão thợ săn cũng ở bên cạnh khuyên.
Lúc này Bạch Quân Quân mới vô thức phát hiện ra, tuy rằng Bạch Táp Táp trông có vẻ chật vật nhưng cả người vẫn thoải mái, không giống như đang cố sức.
...
Mọi chuyện phải nói từ lúc Bạch Quân Quân hao hết dị năng rồi té xỉu.
Lúc ấy mưa to như trút nước, truy binh có thể quay lại bất cứ lúc nào, ba tỷ đệ bị nước mưa xối ướt sũng quả nhiên là chật vật không chịu nổi, cực kỳ bi thảm.
Trước khi Bạch Táp Táp kéo Bạch Quân đi thì cũng từng nghĩ đến sự xa cách của Bạch Quân Quân mấy năm nay và sự lạnh lùng khi bán hai người bọn họ làm dê hai chân.
Nhưng vẫn như những gì nàng đã nói với Bạch Linh Vũ, cả đời này nàng và nương nàng sẽ trung thành với Bạch Quân Quân.
Huống chi Bạch Quân Quân đã liều mạng cứu bọn họ, còn có thời gian dịu dàng trong rừng mấy ngày nay, cùng với việc hôm nay vì để cho bọn họ chạy trốn mà Bạch Quân Quân đã không do dự biến mình thành tấm chắn cuối cùng, che ở phía trước bọn họ.
Trước kia không nói đến, lần này chí ít đã cứu mạng bọn họ hai lần...
Bạch Táp Táp cắn môi một cái.
Trưởng tỷ đã có thể đánh cược cả tính mạng vì bọn họ, vậy sao nàng lại không thể?
Hiện giờ trưởng tỷ đã bất tỉnh nhân sự, đệ đệ nhỏ tuổi vô lực, nàng chính là trụ cột duy nhất của Bạch gia, nhất định phải đưa trưởng tỷ và đệ đệ tới nơi an toàn!
Thế là Bạch Táp Táp cắn răng cõng Bạch Quân Quân lên, Bạch Linh Vũ cũng hiểu chuyện đi ở phía sau đỡ chân Bạch Quân Quân, hai tiểu hài tử cứ như thế chậm rãi bước từng bước đi trong mưa to.
Lại nói, từ nhỏ sức lực của Bạch Táp Táp đã lớn hơn những hài tử khác.
Nhưng khi còn ở nhà, di nương nói nữ hài tử không thể như vậy được, không được phép để lộ mặt này ở trước mặt người khác, nếu không sẽ khiến trưởng tỷ mất mặt.
Vì thế Bạch Táp Táp vẫn luôn cẩn thận sắm vai tiểu thục nữ.
Ngoại trừ di nương của nàng và tiểu nha đầu hầu hạ ở bên cạnh nàng thì những người khác đều không biết.
Nhưng mà hai người đó đều không còn nữa.
Hiện tại Bạch gia chỉ còn lại ba người các nàng, lúc các nàng đã không còn được che chở nữa thì Bạch Táp Táp sẽ không che giấu sức mạnh nữa.
Dù sao khi chạy nạn, mọi người đều phải giữ sức giành ăn, lúc này ai sẽ còn chú ý đến sức lực của nữ oa này lớn hay không lớn.
Sức lực không lớn thì đã sớm chết đói rồi.
Mà Bạch Táp Táp là dựa vào mấy từ "Sức mạnh chết người" này để cướp không ít đồ ăn cho trưởng tỷ và thứ đệ.
Nhưng dù sức lực có lớn thì nàng cũng chỉ là một hài tử tám tuổi, sao có thể đội mưa cõng một hài tử choai choai trèo đèo lội suối được?
Nhưng cho dù là như thế, Bạch Táp Táp vẫn cắn răng kiên trì như cũ.
Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì mà nàng cảm giác được có một loại năng lượng rất kỳ quái đột nhiên chạy tán loạn trên người.
Lồng ngực càng chạy thì càng nóng bỏng, nóng đến mức mắt nàng muốn nổ đom đóm, trưởng tỷ trên lưng cũng càng ngày càng nặng, nặng đến mức chân nàng như đeo chì, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan.
Đi tới đi tới, Bạch Táp Táp chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lồng ngực kia cuối cùng cũng không kìm được đột nhiên nổ tung ở lồng ngực sau đó vọt khắp toàn thân.
Điều này khiến nàng không chịu nổi quỳ rạp xuống mặt đất.
Bạch Linh Vũ nhìn thấy thập nhất tỷ đột nhiên ngã sấp xuống thì sợ đến mức giật mình.
Chỉ thấy thập nhất tỷ té lăn trên mặt đất vẫn ôm chặt lấy trưởng tỷ không buông tay, khuôn mặt vùi vào trong tóc nhìn không rõ, nhưng cả người đều run rẩy.
Bộ dạng kia cực kỳ giống như người bị ngộ độc thức ăn, miệng sùi bọt mép, run rẩy sắp chết ở trên đường chạy nạn.
Môi hắn run run hỏi: "Thập nhất tỷ... Tỷ làm sao thế?"
Bạch Táp Táp không trả lời hắn, cơ thể vẫn run lên không ngừng.