Chương 17. Người lương thiện
Bạch Linh Vũ còn chưa nói ra khỏi miệng thì Bạch Táp Táp đã kéo dây đứt cái "pặc".
Bộ dạng đó giống như kéo đứt một sợi tóc, không tốn quá nhiều sức.
"..." Miệng Bạch Linh Vũ hoàn toàn há hốc.
Mà Bạch Táp Táp cứ như vậy mà kéo "pặc pặc pặc" liên tục, dễ dàng lôi được một bó dây leo trở về.
Cho đến khi Bạch Táp Táp đi đến trước mặt hắn, Bạch Linh Vũ mới giật mình tỉnh ra.
Hắn cuống quít dùng bàn tay nhem nhuốc khép cái miệng đang mở to của mình lại, lại đứng lên giúp thập nhất tỷ sửa sang lại đống dây leo.
Tuy rằng, hắn cũng không biết thập nhất tỷ định làm gì với đống dây leo này...
Nhưng hắn vẫn nghiêm túc giúp tỷ mình là được rồi!
Nhưng mà, Bạch Linh Vũ nhanh chóng có đáp án.
Chỉ thấy Bạch Táp Táp sửa sang lại dây mây xong thì cõng Bạch Quân Quân lên tiếp, xong lại bảo tiểu đệ đưa dây leo cho nàng.
Sau đó Bạch Táp Táp lấy dây leo buộc kĩ Bạch Quân Quân ở trên lưng mình, lúc này nàng mới chìa một bàn tay ra ôm lấy Bạch Linh Vũ vào trong lòng, tiếp tục chạy vào chỗ sâu trong rừng.
"!!!"
Bạch Linh Vũ vất vả lắm mới thu lại sự kinh ngạc của mình được, lúc này ngay cả thét chói tai cũng đều quên mất.
Bạch Táp Táp gần như là chạy như điên cả một đêm ở trong rừng cây.
Nàng cũng không biết, bản thân cứ chạy như thế đã chạy một hơi qua ba ngọn núi.
Hơn nữa khi nàng sắp chạy đến chân núi thì gặp được một nhà thợ săn xuôi Nam để tránh trưng binh.
Đám thợ săn nhìn thấy phía sau đột nhiên có người, phản ứng đầu tiên là cảnh giác giương cung tên lên.
Chờ thấy rõ người tới chỉ là mấy hài tử, hơn nữa sau khi biết hài tử cõng người chạy kia còn sức lực hơn người thì bọn họ cũng hoảng sợ không nói nên lời.
Trong lòng sơn dân giản dị, người có sức lực lớn không có gì lạ, nhưng sức lực lớn đến khủng khiếp thì rất kì lạ...
Tiểu cô nương trước mắt trái khiêng vàng, phải xách thương.... Không phải, lưng nàng đang cõng một thiếu nữ choai choai, trong tay còn ôm một tiểu hài tử khoảng bốn năm tuổi, lại có thể đi đứng rất tự nhiên.
Trọng nặng cỡ này, cho dù là nam nhân trưởng thành cũng đều cảm thấy phải cố hết sức, trông nàng lại vô cùng thoải mái thong dong.
Hơn nữa còn chưa đợi bọn họ lên tiếng, tiểu cô nương còn chạy đến nấp bên cạnh tảng đá trước, thậm chí còn nâng một tảng đá to bằng thùng rượu lên, tư thế như muốn liều mạng với bất kì ai đi tới.
"!!!" Mọi người hoàn toàn bị tiểu cô nương có thần lực này làm cho hoảng sợ.
Cứ như vậy, ba tỷ đệ Bạch Táp Táp đã được nhóm thợ săn thu nhận ngoài ý muốn bằng một cách quá mức chấn động.
Biết trưởng tỷ Bạch Táp Táp hôn mê bất tỉnh, lão thợ săn còn bắt mạch cho nàng, thậm chí bảo đám hài tử đưa một chiếc xe đẩy ra cho Bạch Quân Quân.
Chuyện sau đó thì Bạch Quân Quân đều biết rồi.
Nghe chuyện của Bạch Táp Táp xong, Bạch Quân Quân cũng ngạc nhiên.
Nàng chưa từng nghĩ muội muội sẽ thức tỉnh dị năng bên trong hoàn cảnh khốn cùng thế này.
Tuy nói "Đại lực sĩ" là dị năng cấp thấp nhất ở mạt thế, cho dù tăng cấp đến hậu kỳ thì cũng chỉ là "Siêu cấp đại lực sĩ", đối với những người có dị năng nguyên tố như Thủy Hỏa Phong Không thì đại lực sĩ cũng chỉ là một tảng thịt lớn.
Nhưng trong thời cổ đại bình thường này, dị năng này cũng đã đủ thần kỳ rồi.
Người đó, không phải Hạng Vũ còn trẻ đã thành danh nhờ "Lực bạt sơn hà khí cái thế" sao?
Hạng Vũ bẩm sinh còn mạnh mẽ như thế, huống chi Táp Táp còn thức tỉnh dị năng, năng lực của nàng sẽ càng mạnh hơn mà thôi.
Nhưng mà... Táp Táp đã thức tỉnh dị năng như thế nào vậy?
Bạch Quân Quân nhìn muội muội tám tuổi của mình với vẻ mặt phức tạp.
Táp Táp nói lúc cõng nàng, nàng ấy đã cảm nhận được một năng lượng kỳ quái, chẳng lẽ dị năng trong cơ thể mình đã chạy lên cơ thể Táp Táp sao?
Về chuyện này, Bạch Quân Quân cũng có hơi chột dạ.
Lại nói giai đoạn sau của mạt thế thì ngoại trừ ban đầu dị năng hệ chiến đấu theo từng giây ra thì mấy kiểu dị năng phụ trợ như dị năng hệ mộc và dị năng không gian ở giai đoạn sau cũng phát triển vô cùng nhanh chóng.