Chương 26: Khô huyết hồi phục, Lục hưởng Tông sư.
Lục Phiên húp một ngụm cháo loãng, lông mi nhíu lại, vươn tay nhận lấy mảnh vải trắng mà Ngưng Chiêu đưa tới.
Ở bên trong tấm vải này, được ghi chép Bàn Huyết thuật của Lục Trường Không.
Lục Phiên lướt nhìn qua, trong lòng thì so sánh nó với 《 Đạo Tông Bàn Huyết Thuật 》, so sánh giữa hai cái này, thì có vẻ như Bàn Huyết thuật của Lục Trường Không mạnh hơn một ít.
Việc này khiến cho Lục Phiên có ít kinh ngạc.
Thu hồi tấm vải lại, Lục Phiên dự định thu một lúc năm bộ Bàn Huyết thuật thì mới tiến hành thôi diễn một lượt.
“Lão cha vào kinh hả? Ở thời điểm nhạy cảm như thế này mà lại đi vào kinh thành, bộ không sợ đại quân Bắc quận của Đạm Đài Huyền ngóc đầu trở lại à?”
Lục Phiên cắn một miếng dưa cải ở cửa miệng, vị chua của dưa cải lan tỏa khắp miệng hắn, vị chua mang theo vị ngọt, tuy nhiên, nếu như đã có dưa cải, thì phải có thêm cháo mới càng thích hợp.
“Công tử không cần lo lắng, lão gia đã thu thập tình báo rồi, sau khi công thành thất bại, đại quân Bắc quận đã tụ hợp cùng với đại quân Tây quận, ý định lấy Túy Long Hộ thành ở phía tây làm chỗ đột phá.”
Ngưng Chiêu nói.
Lục Phiên nhẹ gật đầu, mặc dù là thiên hạ đại thế, hắn hiểu rõ cụ thể cũng không có nhiều.
Nhưng mà, Lục Trường Không nếu như đã yên tâm mà rời đi Bắc Lạc thành, hiển nhiên là đối với thế cục đã có nắm bắt.
Đương nhiên, Lục Phiên đối với việc nắm bắt tình hình của Lục Trường Không, luôn cảm thấy không thể tin tưởng được, trận chiến thủ thành còn rõ mồn một.
Lão cha của chính mình, thật là quá không đáng tin cậy.
Tuy nhiên, dù cho đại quân có đột kích đi chăng nữa, thì đừng hòng ở trong thời gian ngắn công phá Bắc Lạc thành, dù sao thì, bây giờ ba đại thế gia ở bên trong Bắc Lạc thành, tất cả đều bị quân đội của Lục Trường Không nhìn chằm chằm rồi, cho dù là thế gia có cường giả của Kiếm phái tọa trấn, cũng không dám vọng động.
Mà ở tình huống không đủ nội ứng, mong muốn công phá một tòa thành, cũng không dễ dàng cho lắm.
“Đi ra ngoài phơi nắng cái, Ngưng tỷ, ngươi đi xem ba đại thế gia một cái, có lẽ đã có người đưa khế đất tới rồi đấy.”
Ăn xong điểm tâm buổi sáng, Lục Phiên lười biếng mà duỗi eo, nói.
“Vâng.”
Ngưng Chiêu gật đầu, thối lui ra khỏi gian phòng.
“Y Nguyệt, ngươi đi vào bên trong thành, tìm một tên thợ thủ công tốt nhất, chiếu theo kích thước của hợp cờ này, định chế lại chiếc xe lăn, ở bên cạnh xe lăn tạo ra thêm hai cái ngăn tối.”
Y Nguyệt tò mò, nhìn thoáng qua hai cái hộp cờ đang nằm trong tay Lục Phiên, bên trong hộp cờ có hai loại quân cờ “đen trắng”.
Suy nghĩ một hồi, Lục Phiên lại hướng về phía Y Nguyệt vẫy vẫy tay, bên tai của Y Nguyệt, hắn phân phó một cái gì đó, lập tức, vẻ mặt của Y Nguyệt trở nên cực kỳ nghiêm túc, sau khi hiểu ý, nàng nhanh chóng rời đi.
“Tiểu Nghê, cõng bàn cờ cho tốt.”
Đợi Y Nguyệt rời đi, Lục Phiên cười rộ lên, trực tiếp đưa Linh Áp Kỳ Bàn cho Nghê Ngọc.
Nghê Ngọc tiếp nhận, sau đó dùng dây thừng buộc chặt, rồi vác ở sau lưng mình, cái bàn cờ này dài tới mắt cá chân của nàng, hiện ra vẻ cồng kềnh cùng buồn cười.
“Công tử…Ngươi muốn đánh cờ hả?”
Trong đối mắt lấp lánh to tròn của Nghê Ngọc, tràn đầy tò mò.
“Đúng rồi, ngươi biết đánh không?”
“Đánh một ván?”
Đôi mắt của Lục Phiên sáng lên, liếc mắt mà lườm Nghê Ngọc.
“Đi đi đi, chúng tôi đi vào trong sân.”
Lục Phiên cười nói.
Nghê Ngọc thì cõng bàn cờ, đẩy Lục Phiên ra khỏi gian phòng.
Phía bên kia.
Nhiếp Trường Khanh chấp hai tay ở phía sau lưng, bên hông vắt một cây đao mổ heo, còn ở sau lưng hắn, Nhiếp Song người đầy mồ hôi, đi theo hắn.
Hai người đi ngang qua cầu đá uốn lượn ở bên trong Lâm viên, tiến tới phía trước sân nhỏ của Lục Phiên.
“Lục thiếu.”
Nhiếp Trường Khanh hơi hơi khom người.
Trong sân, Lục Phiên cùng Nghê Ngọc đang đánh cờ.
Lục Phiên cầm cờ trắng, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy quân cờ, ra dáng đặt xuống.
Nghe được Nhiếp Trường Khanh vấn an, Lục Phiên phất lấy tay áo.
“Lão Nhiếp a, ngươi gọi ta là công tử giống với đám người Ngưng tỷ là được rồi.”
“Đánh cờ không? Đợi bản công tử đánh bại tiểu nha đầu này, ta với ngươi lại so chiêu một cái.”
Lục Phiên cười khẽ.
Nhiếp Trường Khanh hơi ngẩn người ra, trên mặt không khỏi toát ra một nụ cười.
“Đã lâu lắm rồi không có đụng tới bàn cờ, có thể giảm trình rồi, công tử chớ nên trách tội.”
Sau đó, Nhiếp Trường Khanh quay đầu nhìn về phía Nhiếp Song, trên mặt dần dần hiện ra vẻ lãnh túc.
“Song nhi, trong vòng một canh giờ, thực hành trung bình tấn cho tốt vào.”
Nhiếp Trường Khanh cực kỳ nghiêm khắc.
Nhiếp Song mím môi, không có phản bác, thu hồi sự tò mò đối với ván cờ, thực hiện trung bình tấn tại chỗ.
Kỳ thực, vào sáng sớm, hắn đã bị Nhiếp Trường Khanh kéo dậy để chạy mười vòng quanh Lâm viên, mặc dù thể xác cùng tinh thần có chút mệt mỏi, nhưng nếu đã muốn tập võ, thì tất nhiên phải chịu được sự vất vả.
Không có bất kỳ vị quân nhân nào tập một lần là xong cả.
Nhiếp Song trung bình tấn mà đứng, Nhiếp Trường Khanh thì chắp lấy hai tay, đi tới trước mặt hai người đang đánh cờ là Lục Phiên và Nghê Ngọc.
Lục Phiên, Lục Bình An, thiếu chủ Bắc Lạc thanh, được quốc sư khâm điểm là đại tài tử.
Danh xưng tài trí hơn người, đánh cờ tất có chỗ hơn người.
Cờ, có thể tu thân, cũng có thể dưỡng tính, Đạo tông quân nhân, cầm kỳ thư họa, không thể nói tinh thông mọi thứ được, nhưng tất cả đều đã đọc sơ qua vài lần rồi.
Tầm mắt của Nhiếp Trường Khanh rơi vào bàn cờ.
Hả?
Ánh mắt vừa rơi xuống bàn cờ, Nhiếp Trường Khanh cảm thấy được một vầng sáng bắn thẳng vào mắt mình.
Giống như là cả bàn cờ đều phát sáng lên vậy.
Vẻn vẹn chỉ là một bàn cờ, đã cho hắn một loại cảm giác không thở nổi rồi.
Bàn cờ này, quân cờ này…Thật là thần dị!
Trong lòng kinh ngạc tán thán một câu, rồi hắn lại di chuyển tầm mắt, xem xét ván cờ.
Trên mặt Nhiếp Trường Không vốn dĩ đang là kích động cùng chờ mong…
Tuy nhiên, khi hắn nhìn, rồi lại nhìn…
Nụ cười trên mặt bắt đầu biến mất.
Mắt hắn nhìn, mặt mũi cực kỳ nghiêm túc nhìn lấy Lục Phiên, lại liếc mắt một cái, nhìn về phía khuôn mặt ục ục của Nghê Ngọc.
Hai người đều đang nghiêm túc suy nghĩ bước đi của từng quân cờ.
Khóe miệng của Nhiếp Trường Khanh có hơi ngập ngừng, da mặt dãn ra.
Vốn cho rằng đây là một trận giao phong cấp bậc quốc tế, kết quả là…
Gà mờ lẫn nhau mổ.
Bốn chữ này cực kỳ phù hợp để hình dung trình độ đánh cờ của Lục Phiên và Nghê Ngọc.
Dùng trình độ của hắn, chỉ cần liếc sơ trận đấu, đều có thể thấy đâu đâu cũng có sơ hở.
Lục Phiên đặt quân cờ xuống, nghiêm túc vạn phần, phảng phắc như thể đang chiến đấu trận đại chiến vạn cổ.
Nhiếp Trường Khanh xem trong chốc lát, lại không đành lòng nhìn thẳng, bèn quay mặt đi.
Cạch.
Trên bàn cờ, đã trải qua một trận chém giết tương đối yên lặng.
Nghê Ngọc lạch cạch đặt một viên cờ trắng xuống, tại ánh mắt kéo dãn của Lục Phiên, một đống cờ đen bị ăn mất.
Lục Phiên tựa lưng ở xe lăn, mặt trở nên tối đen.
Nghê Ngọc mím môi lại, đôi mắt cong thành một cái hình lưỡi liềm, trên bàn cờ, dùng ngón tay đếm lấy từng quân.
“A…”
“Tiểu Nghê may mắn thắng được hai con cờ.”
Nghê Ngọc đứng thẳng người lên, nhãy cẫng lên, hoan hô.
“Nếu đã thắng thì đứng trung bình tấn đi, hôm qua trên miệng còn nói tu hành tốt…Vậy tiến độ tu luyện của ngươi là gấp bội lần tiểu Nhiếp, lẹ đi.”
Lục Phiên liếc mắt, lườm Nghê Ngọc, nở ra nụ cười ôn hòa, nói.
Vẻ mặt của Nghê Ngọc cứng đờ lại, khuôn mặt thịt mềm của nàng không khỏi lắc một cái.
Công tử…tâm nhãn của ngươi chỉ lớn bằng hạt vừng thôi sao!?
“Lão Nhiếp, tới tới tới…Ngươi với ta làm một ván?”
Lục Phiên không để ý Nghê Ngọc, quay đầu lại, với ánh mắt sáng tinh, nhìn về phía Nhiếp Trường Không.
“Công…công tử…quên đi thôi? Tài đánh cờ của Trường Khanh…không giỏi cho lắm.”
Vẻ mặt của Nhiếp Trường Khanh có chút lưỡng lự.
“Không cần sợ thua, đánh nào.”
Con mắt của Lục Phiên sáng lên, trên tay hắn đã bắt đầu đưa những quân cờ ở trên bàn cờ vào bên trong hộp cờ.
Sắc mặt của Nhiếp Trường Khanh cực kỳ xoắn xuýt, hắn ngồi ở đối diện Lục Phiên, cầm một quân cờ lên mà tựa như là bị táo bón vậy, hạ cờ.
Bên ngoài Lâm viên.
Ngưng Chiêu bước tới.
“Công tử, Trần phủ thế gia, thế tử Trần Bắc Tuần cầu kiến.”
Lục Phiên cầm lấy quân cờ, lông mày hơi nhăn lại, “Ồ” lên một tiếng, sau đó lại tiếp tục suy nghĩ tới ván cờ.
Ngưng Chiêu có hơi do dự, rồi nói tiếp: “Trần thế tử có mang theo khế đất của hai nhà Lưu, Chúc, còn đem theo bốn ngàn lượng bạch ngân đến đây.”
Lông mày của Lục Phiên buông lỏng xuống.
“Đồng ý không?”
Khóe miệng hơi nhíu, nghĩ tới hai nhà Lưu, Chúc, lại không có lý do gì để từ chối cả.
“Tới cũng nhanh thật, lão cha vừa đi, tên Trần Bắc Tuần tới ngay, có vẻ như…cái khế đất này tương dối phỏng tay đây.”
Hắn lại một lần nữa đem những quân cờ cho vào bên trong chiếc hộp, nghĩ đến khế đất Túy Trần các, đã không có tâm tình đánh cờ nữa rồi, hắn có chút tiếc nuối, nhìn về phía Nhiếp Trường Khanh.
“Lão Nhiếp, thật là đáng tiếc, ván cờ này, ngày khác hai ta chơi.”
Lục Phiên tiếc nuối không thôi, nói.
Nhưng trong lòng của Nhiếp Trường Khanh lại thở dài ra một hơi.
“Ngưng tỷ, để bọn hắn đi vào.”
Lục Phiên một tay chống cằm, một tay thì trải lên chiếc khăn dê mỏng được đặt trên chiếc đầu gối, nói.
Ngưng Chiêu gật đầu, rồi quay người rời đi.
Còn về Lục Phiên, thì lại nhìn về phía Nhiếp Trường Khanh, khóe miệng hơi hất lên.
“Cờ không chơi được rồi, chúng ta tiếp tục nói tới chính sự, lão Nhiếp, hôm qua không phải ngươi nói là muốn học được “Linh áp” sao, tuy nhiên, nếu ngươi muốn học “Linh áp’, vẫn còn kém một cái cơ hội…Hiện tại, ta sẽ ban thưởng cho ngươi một cái cơ hội.”
Lục Phiên tựa ở trên xe lăn, nói về Nhiếp Trường Khanh.
Nhiếp Trường Khanh có hơi sững sờ.
Lục Phiên vươn tay, hắn vốn dĩ muốn làm cách thức giống với Ngưng Chiêu, tuy nhiên, điều đó lại phải nắm tay của Nhiếp Trường Khanh.
Nhưng là, khi hắn nhớ tới bộ dáng to lớn cẩu thả của Nhiếp Trường Khanh, cùng với bàn tay mổ heo thô ráp.
Khóe miệng của hắn có hơi giật một cái.
Hắn lựa chọn đổi một cái phương thức.
“Lão Nhiếp, khoanh chân lại.”
Lục Phiên chỉ chỉ ở phía trước xe lăn.
Nhiếp Trường Khanh mặc dù không hiểu, nhưng mà, hắn lựa chọn tuân theo phân phó của Lục Phiên, ngồi xếp bằng ở phía trước xe lăn.
Vẻ mặt Lục Phiên trở nên nghiêm túc.
Xung quanh thân thể của hắn, linh khí màu lam nhạt bắt đầu lưu chuyển.
Một sợi, hai sợi, ba sợi…
Lít nha lít nhít linh khí, đan xen lẫn nhau, tung hoành xung quanh thân thể của hắn.
Sơi tóc trôi nổi, đôi mắt trở nên sáng sủa.
Lục Phiên giơ tay lên, tiên phong đạo cốt, nhẹ nhàng phủ trên đỉnh đầu của Nhiếp Trường Khanh.
“Khởi động quyền hạn 【Truyền tải linh khí】
“Mục tiêu…Nhiếp Trường Khanh.”
Tâm thần khẽ động.
Nhiếp Trường Khanh ngay lập tức cảm giác được, toàn thân run lên, một dòng nước ấm, từ đỉnh đầu lan tỏa ra toàn thân của hắn.
Vốn dĩ rách nát khí huyết ở bên trong thân thể, ở phía dưới dòng nhiệt lưu này, đột nhiên hồi phục lại.
Bắt đầu sôi trào, bắt đầu nổ vang.
Bành bành bành!
Nhiếp Trường Khanh xếp bằng ngồi ở dưới đất, mắt sáng như đuốc, sợi tóc dựng thẳng lên mà bay tán loạn.
Bên trong thân thể của hắn, dị hưởng liên tục, như là gông cùm xiếng xích bị vỡ toang, cũng tựa như một con sư tử hùng dũng bị đánh thức.
Liên tục vang lên sáu tiếng, chấn động tới những cái lá cây cũng phải rụng xuống.
Đúng lúc này.
Ngưng Chiêu chậm rãi dẫn theo Trần Bắc Tuần, cùng với thế tử hai nhà Lưu, Chúc bước vào sân.
Bọn hắn vừa vào.
Tại bên tai bọn hắn, đã quẩn quanh những khí huyết dị hưởng mà chỉ có Tông sư quân nhân mới sở hữu