Chương 27: Đảo Hồ Tâm, Lão Nhiếp thử đao
Âm hưởng điếc tai, liên tục sáu tiếng!
Thân thể phát ra âm hưởng kì lạ chính ra là Tông sư, âm hưởng nổ ra càng nhiều, đại biểu Tông sư thực lực càng thâm hậu.
Trần Bắc Tuần mặc một áo nho sinh màu xanh, đầu đội ngọc quan, khiến cho hắn nhìn qua nho nhã mà tuấn tú.
Bộ râu của hắn hôm nay chải chuốt chỉnh tề, thậm chí còn dùng nước ngâm cánh hoa rửa qua, làm cho bộ râu tỏa ra hương thơm đặc biệt.
Nhưng mà, vừa bước vào sân nhỏ của Lục Phiên.
Liền nghe được âm hưởng thể bảo điếc tai của Tông sư, khí huyết mạnh mẽ tốc thẳng vào mặt.
Làm bộ râu của hắn bay tán loạn.
Tầm mắt nhìn về phía xa trong sân, Lục Phiên ngồi trên xe lăn, chăn mỏng bằng lông dê che phủ lấy bắp đùi của hắn, ánh nắng chiếu xuống, mười phần lười biếng.
Tại trước người Lục Phiên, Nhiếp Trường Khanh ngồi xếp bằng, sáu tiếng dị hưởng Tông sư, chính là từ trong cơ thể hắn truyền ra.
Lục hưởng Tông sư!
Trần Bắc Tuần trong lòng sợ hãi.
Bực này Tông sư quân nhân, phóng nhãn toàn bộ Đại Chu triều, đều là quân nhân cao cấp nhất!
Hắn nhận biết Nhiếp Trường Khanh, người này đã từng có biệt hiệu “Vô Song Đao” đứng thứ mười trong Đạo Tông.
Hắn không nghĩ tới, Nhiếp Trường Khanh không chỉ không chết, ngược lại còn khôi phục tu vi, lại đột phá tiếp, bước vào Lục hưởng!
Bây giờ tăng thêm Nhiếp Trường Khanh, Lục phủ đã có ba vị Tông sư, đây là lực lượng chấn nhiếp bực nào a!
“Tiểu Trần a, tới thật sớm.”
Lục Phiên tựa ở trên xe lăn, trong tay vuốt vuốt một quân cờ màu đen, quân cờ này dường như dùng đá cuội chế tạo, dưới ánh mặt trời, chiếu sáng lấp lánh, cầm thoải mái mượt mà, xúc cảm rất tốt.
“Không còn sớm, không còn sớm, Bắc Tuần ta không kịp chờ đợi, mong muốn tặng cho Lục thiếu khế đất.”
“Hôm qua sau khi Lục thiếu rời đi, Bắc Tuần lập tức chạy tới Lưu phủ và Chúc phủ, cùng thế tử hai nhà trao đổi sự tình khế đất Túy Trần các, thế tử hai nhà biết được người yêu cầu chính là Lục thiếu, nên cùng Bắc Tuần trò chuyện với nhau thật vui, đều rất tình nguyện.”
Trần Bắc Tuần hơi hơi gập cong người, chắp tay nở nụ cười.
Nhiếp Trường Khanh trong trạng thái ngồi xếp bằng bỗng mở mắt ra, liếc mắt nhìn Trần Bắc Tuần, vẻ kích động trên mặt biến mất, hắn đứng dậy, đè ép dao mổ heo đeo ở hông, đến đứng sau lưng Lục Phiên.
Nghiêm túc, không qua loa, tràn ngập cảm giác áp bách vốn có của Tông sư.
Sau lưng Trần Bắc Tuần là hai vị thanh niên mặc cẩm phục.
Bọn hắn rõ ràng cũng là quân nhân tập võ, huyệt thái dương phình lên, khí huyết phồn vinh mạnh mẽ.
Tuy nhiên tu vi cũng mới chỉ là nhị lưu quân nhân.
Vừa vào sân nhỏ, bọn hắn liền bị Nhiếp Trường Khanh sáu tiếng nổ vang chấn nhiếp.
“Lục thiếu.”
Lưu, chúc thế tử hai nhà vội vàng hướng về phía Lục Phiên nở một nụ cười.
Lục Phiên liếc mắt nhìn hài người, ngồi trên xe lăn khẽ vuốt cằm, đều chẳng muốn trả lời.
“Ta nhìn trúng Túy Trần các, các ngươi có gì dị nghị sao?”
Lục Phiên cúi đầu, vuốt vuốt quân cờ, nói.
Thế tử Lưu gia, Lưu Dã len lén liếc nhìn Trần Bắc Tuần, híp mắt nói: “Lục thiếu nhìn trúng, chúng ta sao dám có dị nghị gì.”
Thế tử Chúc gia, Chúc Nhất Sơn cũng cung kính và cười cười.
Hai người lấy khế đất trong ngực ra, Nhiếp Trường Khanh bước ra một bước, quét mắt nhìn hai người, nhận lấy khế đất, đưa cho Lục Phiên.
Lưu Dã cùng Chúc Nhất Sơn vẻ mặt đỏ lên, Nhiếp Trường Khanh không che giấu huyết khí Tông sư để bọn hắn cảm thấy như châm đâm trên lưng.
“Lục thiếu, vị tiền bối này là?”
Lưu Dã cùng Chúc Nhất Sơn khác với Trần Bắc Tuần, bọn hắn không phải người của Chư Tử Bách Gia, cho nên cũng không nhận ra Nhiếp Trường Khanh, cố thử hỏi thăm.
“Ồ. . . Lão Nhiếp a, hắn là xa phu* của ta.”
(Xa phu: Người lái xe.)
Lục Phiên lật khế đất lên, đầu cũng không nhấc lên, thản nhiên nói.
Nơi xa, Trần Bắc Tuần gương mặt đang cười bỗng cứng đơ.
Vô Song đao thứ mười Đạo Tông . . . Thành xa phu của Lục Phiên?
“Xa. . . Xa phu? !”
Lưu Dã và Chúc Nhất Sơn liếc nhau một cái, hít một hơi lạnh, trong lòng rung động dư dội.
Lục hưởng Tông sư làm xa phu?
Thiên tử cũng không có đãi ngộ này a!
“Rất tốt.”
Lục Phiên gõ gõ hai tấm khế đất trong tay, tăng thêm khế đất Trần Bắc Tuần đưa tới.
Túy Trần các này từ nay về sau sẽ mang họ Lục.
Vừa nghĩ tới đó, Lục Phiên tâm tình liền tốt đẹp.
Ánh nắng rắc vào trên khuôn mặt môi hồng răng trắng của Lục Phiên , những lông tơ dựng lên dường như cũng có thể nhìn thấy.
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, hiện tại liền đi Túy Trần các nhìn một cái đi.”
Lục Phiên cười khẽ, sau đó, nhìn liếc mắt thật sâu, nhìn Trần Bắc Tuần đang đứng ở một bên nhu thuận gật đầu.
Lưu Dã và Chúc Nhất Sơn ánh mắt cũng sáng lên, trên mặt nở nụ cười.
“Lão Nhiếp, chuẩn bị xe.”
“Ngưng tỷ, đẩy ta xuất phủ.”
Lục Phiên ngón tay chỉ nhẹ vào chăn mỏng bên trên, nói.
Nhiếp Trường Khanh lặng lẽ rút đi.
Ngưng Chiêu thân pháp nhẹ nhàng phi đến sau lưng Lục Phiên, đôi tay mềm mại khoác lên trên xe lăn, chậm rãi thôi động.
Trần Bắc Tuần, Lưu Dã, Chúc Nhất Sơn ba người mỉm cười lui bước, đi sau lưng Lục Phiên.
Nghê Ngọc đứng trung bình tấn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tràn đầy ủy khuất, đôi mắt to nhìn chằm chằm Lục Phiên.
Công tử ra ngoài chơi, không mang theo nàng. . .
Thắng ván một cờ, nàng. . . Thất sủng rồi? !
“Tiểu Nghê, cõng bàn cờ, bắt kịp chúng ta.”
Lục Phiên một tay chống cằm, liếc mắt nhìn khuôn mặt ủy khuất của Nghê Ngọc, buồn cười, nói.
“Vâng ạ!”
Nghê Ngọc lập tức mặt mày hớn hở, ủy khuất trên mặt quét sạch sành sanh.
Sau đó cõng theo bàn cờ, như một cái đuôi đi theo sau Lục Phiên.
Còn cậu bé Nhiếp Song trong sân vẫn quật cường đứng trung bình tấn.
Ra khỏi Lục phủ.
Bên ngoài.
Một cỗ xe ngựa đẹp đẽ đang đứng chờ.
Kéo xe chính là một con Ngựa Hãn Huyết, trong lỗ mũi thở hổn hển ra khí trắng.
Nhiếp Trường Khanh ngồi trên khung xe, đang nhàn nhã cầm roi ngựa xoay vòng quanh.
Đây là xe ngựa mà Lục Phiên tìm công tượng đặc chế, cửa xe bên cạnh, có thể hạ xuống, thành một sườn dốc, làm thành một con đường cho xe lăn tiến vào trong xe.
Thùng xe ngựa này cũng là bản mở rộng, bên trong không gian lớn hơn, lại dùng bông vải mềm mại thêm vào, đều là sợi gấm được làm thủ công, bảo đảm thoải mái dễ chịu, đồng thời sẽ không khiến người bên trong cảm thấy chật chội.
Ngưng Chiêu đem xe lăn đẩy vào trong xe, sau đó, kéo váy lụa lên, ngồi ở một bên khác của khung xe.
Còn Nghê Ngọc được Lục Phiên đặc cách, ôm bàn cờ, mặt mũi tràn đầy hân hoan chui vào trong xe.
Nhiếp Trường Khanh ánh mắt thoáng nhìn Trần Bắc Tuần ba người, không them quan tâm.
Nâng roi ngựa trong tay lên.
Ba!
Ngựa hí một tiếng.
Móng ngựa đằng trước nâng lên cao, đập xuống gạch xanh trên đường, rong ruổi ra ngoài.
Trần Bắc Tuần nhìn xe ngựa đi xa, vuốt vuốt bộ râu dài, ánh sáng trong đôi mắt chợt lóe lên.
Rất nhanh, có gã sai vặt dắt ngựa tới, ba người tiếp nhận roi ngựa, trở mình lên ngựa, dồn dập đi theo.
. . .
Xe ngựa trên đường lao đi, tốc độ cực nhanh.
Nhiếp Trường Khanh mặc dù chưa từng làm xa phu, tuy nhiên, dùng sức mạnh của Tông sư, khống chế một con ngựa Hãn Huyết vẫn rất nhẹ nhàng.
Bắc Lạc thành vì là tòa thành lưng dựa Đế kinh, nên hết sức phồn hoa, hai bên đường cái từng tòa lầu cao san sát nối tiếp nhau.
Xe ngựa đẹp đẽ được ngựa Hãn Huyết kéo đi, nhanh chóng lướt qua đường lớn, người đi đường sớm nghe được tiếng vó ngựa cùng tiếng trục bánh xe nhấp nhô nên lùi sát về hai bên đường.
Rất nhiều lái buôn nhỏ tự tiện lấn chiếm lề đường vội vàng thu sạp hàng nhỏ dọn qua một bên.
Sau đó, từ trong sạp nhỏ nhô cái đầu ra, nhìn xem chiếc xe bay lượn qua, trên thân xe ngựa hoa lệ viết chữ “Lục”.
Xe ngựa phủ thành chủ!
Lục phủ công tử đi ra ngoài!
Xe ngựa chạy qua trục đường chính sau đó vòng qua đi đến bờ hồ. Bên rìa bờ hồ, đá bạch ngọc được chế tạo thành hàng rào, vây một vòng quanh hồ Bắc Lạc.
Cuối cùng, tốc độ xe ngựa chậm lại.
“Hí luật.”
Nhiếp Trường Khanh đong đưa dây cương, trong mũi Ngựa Hãn Huyết thở ra hơi, chậm rãi dừng lại.
“Công tử, đã đến. Túy Trần các ỏ Hồ Tâm đảo, không có đường đi xe, chỉ có thể đi thuyền lên đảo.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Trong xe, Lục Phiên truyền đến tiếng cười khẽ.
“Lão Nhiếp, ngươi rất quen thuộc con đường đến Túy Trần các a.”
Nhiếp Trường Khanh khuôn mặt mo lập tức đỏ lên.
Nam nhân Bắc Lạc thành, có mấy ai không biết đường đến Túy Trần các?
Đương nhiên, Nhiếp Trường Khanh cũng không có tiền đến chỗ thiên đường nam nhân này, chỉ là tình cờ đi ngang qua, nhìn từ xa một chút thôi.
Ngưng Chiêu nhảy xuống ngựa xe, vỗ vỗ quần lụa mỏng, mở ra cửa bên cạnh thùng xe, cẩn thận từng li từng tí che chở xe lăn của Lục Phiên lăn xuống.
Lục Phiên xuống xe, nhìn xuyên qua hang rào đá bạch ngọc, xem mặt hồ sóng gợn lăn tăn, trong lòng cảm thấy dễ chịu.
Nói thật, đây là lần đầu Lục Phiên tới chỗ này.
Trước đó Lục Phiên không tới Túy Trần các, bởi vì. . . Chân bị liệt.
Đều nói Giang Nam mưa bụi mông lung.
Bắc Lạc thành mặc dù ở phương bắc, thế nhưng, xung quanh Bắc Lạc hồ, cũng có vài phần mùi vị của Giang Nam.
Bởi vì đêm qua mưa to triền miên, hôm nay mặt hồ Bắc Lạc có sương mù mông lung, phối hợp với ánh nắng chợt ẩn chợt hiện chiếu xuống trừ tầng mây, mặt nước hồ xanh biếc tỏa ánh sáng long lanh.
“Bọn người Trần Bắc Tuần còn chưa tới?”
Lục Phiên nhìn phía xa hồ nước, hỏi.
Ngưng Chiêu khẽ lắc đầu, đôi tay đẩy xe lăn, trong miệng truyền ra tiếng “hừ” bất mãn.
“Có ý tứ.”
Lục Phiên không tiếp tục nhìn về phía mặt hồ nữa, phủi phủi khế đất trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Xem ra chúng ta không cần chờ bọn hắn. Ngưng tỷ, tìm một chiếc thuyền, chúng ta lên Hồ Tâm đảo.”
Đôi tay che kín vết chai của Nhiếp Trường Khanh đặt lên đao mổ heo bên hông, nhìn mặt hồ sương khói mông lung phía xa, loáng thoáng ở giữa, hắn dường như thấy có một chiếc thuyền đơn độc ẩn hiện trong sương khói mông lung, trên thuyền có bóng người gầy còm.
“Công tử, thật muốn lên đảo?” Ngưng Chiêu sắc mặt ngưng trọng, nói: “Hồ này. . . Sợ là không bình yên.”
Đối với vẻ nghiêm túc của Ngưng Chiêu.
Lục Phiên chỉ cười nhẹ, vuốt lên nếp uốn của chiếc chăn mỏng trên đùi.
Ngẩng đầu nhìn mặt hồ xanh biếc, sương khói mờ ảo, nheo lại mắt.
“Không có gì đáng ngại.”
“Vừa vặn để cho Lão Nhiếp. . . Thử dao một chút.”