Chương 38: Tông Sư kiếm khách. . . Lại chạy trốn
Chưa xuất sư đã chết. . .
Dùng những lời này để hình dung vị kiếm khách hộp kiếm có ba kiếm này, là không hề quá đáng.
Cơ hội thể hiện đều không có, dưới một đao này bị chém bay đầu.
Vừa bước ra đại sảnh, bị một con dao mổ heo từ trên trời giáng xuống chém mất đầu, dù có lý lẽ cũng không có chỗ để nói.
Đao mổ heo nhuốm máu bồng bềnh giữa không trung, cực kì an tĩnh, máu trên đó từng giọt rơi xuống.
Trần phủ lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người câm như hến, ngây ra như phỗng.
Mấy vị kiếm khách của Kiếm phái trừng mắt lớn, không biết làm sao, hoặc hoảng sợ, hoặc kinh hãi.
Làm. . .Làm sao lại chết rồi? !
Nam tử ngồi tại bàn tròn bằng gỗ trinh.
Cảnh Việt đang tự rót tự uống, mí mắt hơi hơi giật một cái.
Chén rượu đã được rót đầy trên tay, rượu ở bên trong đang không ngừng rung động, hiện ra gợn sóng.
Đã đến rồi sao?
Cảnh Việt ngẩng đầu.
Hắn biết, tối nay chính là thời khắc quyết định Kiếm phái có thể chưởng khống Bắc Lạc thành hay không.
Vị thiếu chủ Bắc Lạc thành này, không nghĩ rằng đang giả vờ trò chuyện bình thường cùng Kiếm phái, đột nhiên lộ ra răng nanh, dùng thủ đoạn lôi đình, nhổ hết thế lực của Kiếm phái bên trong Bắc Lạc thành.
Đao mổ heo trôi nổi, bỗng nhiên quay về, dưới ánh mắt bang hoàng của tất cả mọi người, nhanh chóng lao đi.
Đây là thủ đoạn gì?
Giống như tiên nhân, lăng không ngự đao!
Không ít kiếm khách, trong lòng bắt đầu run lên.
Bọn hắn nhìn thoáng qua kiếm khách bị chém trên mặt đất, lại liếc nhìn dao mổ heo đang bay đi, trên mặt đều lộ vẻ khó coi và lưỡng lự.
Cuối cùng, bọn hắn chỉ có thể liều mình đi ra ngoài.
Bọn hắn đi ra đại sảnh, mỗi một bước đều hết sức trầm trọng, đi chừng trăm bước, đã tới lâm viên Trần phủ.
Hòn non bộ, nhàn đình, ao nước nhỏ, phong cảnh đẹp như vẽ.
Nhưng mà, không khí toàn lâm viên lại tràn ngập xác xơ và tiêu điều, cùng mùi huyết tinh nồng đậm bốc lên.
Mấy chục binh sĩ Bắc Lạc thành, áo giáp trên người nhuốm máu, trường đao trong tay cũng nhuốm máu.
Tại bên cạnh ao nước nhỏ, có một thiếu niên ngồi xe lăn, tay cầm một miếng bánh màn thầu, xé vụn thả vào trong ao nước, làm cá bơi trong hồ nước lao tới tranh nhau đoạt thức ăn.
Bên cạnh, có một thiếu nữ mặc váy dài vàng nhạt, trên mặt có núm đồng tiền tràn đầy mị hoặc. Và một nữ đồng khác nhỏ hơn, lưng cõng bàn cờ, mặt mũi tràn đầy tò mò nhìn chằm chằm những vụn bánh màn thầu.
Một người trung niên áo đen nghiêm túc đứng yên, giơ tay lên, đao mổ heo nhuốm máu đã bay về trên tay của hắn.
Nhóm người từ Trần phủ đi ra gồm kiếm những khách của Kiếm phái và những thương hộ lớn nhỏ trong Bắc Lạc thành lúc này, trong lòng run sợ.
Két. . .
Âm thanh bánh xe gỗ ma sát cùng gạch đá xanh vang lên.
Vốn dĩ chiếc xe lăn đang quay lưng về phía mọi người tự nhiên chuyển động đổi hướng quay lại. Ngồi trên xe, Lục Phiên mặc một áo bào trắng, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay phủi sạch những mẩu vụn của bánh màn thầu, hắn hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người.
Mặt trời bắt đầu lặn về hướng tây, ánh nắng đổi màu đỏ bừng, nhẹ nhàng chiếu xuống.
Lục Phiên dựa vào xe lăn, ánh mắt quét ngang tất cả mọi người.
“Ba mươi bảy thương hộ của Bắc Lạc thành, những bạo dân kia. . . Là các ngươi và ba đại thế gia cùng nhau thuê?”
Lục Phiên cúi đầu, vuốt vuốt ngón tay, thản nhiên nói.
Lục Phiên giọng cũng không nghiêm khắc, nhưng lại làm cho từng vị thương hộ cảm giác được trái tim bị bóp chặt.
Bọn hắn há to miệng muốn nói gì đó.
Tuy nhiên căn bản nói không nên lời.
Người chủ sự hai nhà Lưu, Chúc da mặt run lên, bọn hắn nhìn về phía Lưu Dã, Chúc Nhất Sơn, Trần Bắc Tuần và rất nhiều nhân vật trọng yếu khác đang bị Thiết Huyết quân áp giải, trái tim như bị một bàn tay vô hình nắm lấy.
Bọn hắn biết hai nhà Lưu, Chúc xong rồi.
“Lục Bình An, Lưu gia ta tội gì? Nếu ngươi diệt Lưu gia, những sản nghiệp liên quan đến lưu gia, cùng những sản nghiệp đang giao dịch cùng những thành trì khác sẽ sụp đổ! Ngươi sẽ làm cho Bắc Lạc thành vạn kiếp bất phục!”
“Chúc gia ta cũng là như thế! Ngươi là ma đầu!”
“Cha ngươi Lục Trường Không là người giảng đạo lý, lại sinh nghiệt chướng không nói lý như ngươi!”
Lưu gia, Chúc gia người chủ sự đều giơ tay, ngón tay run rẩy chỉ Lục Phiên, tức đến nỗi sợi râu cũng đang rung động.
Chung quanh rất nhiều thương hộ lớn nhỏ cũng dồn dập phụ họa.
Kiếm phái đệ tử, đều vội vàng rút kiếm trong hộp kiếm ra.
Tư binh của Trần gia cũng vội vàng hành động, kéo trường cung, giằng co với đoàn người Lục Phiên.
Bầu không khí, giương cung bạt kiếm.
Mà ánh mắt Lục Phiên lại bỏ qua người chủ sự của Chúc gia và Lưu gia, nhìn vào những cao thủ Kiếm phái.
Kiếm phái cao thủ đều là mang theo hộp kiếm màu vàng bằng gỗ lê, mặc áo xanh.
“Chư Tử Bách Gia . . . Kiếm phái.”
Lục Phiên nheo lại mắt.
Thế lực Chư Tử Bách Gia đầu tiên Lục Phiên tiếp xúc, là Đạo tông , tuy nhiên, Bắc Lạc thành cũng không phải là mục tiêu của đạo tông.
Mà Kiếm phái, là thế lực trong Bách Gia Chư Tử muốn mưu toan khống chế Bắc Lạc thành.
Dựa theo Trần Bắc Tuần nói, sáu đại thành bảo vệ của Đại Chu triều, sợ là đều có lực lượng của Chư Tử Bách Gia thẩm thấu trong đó, xem lãnh địa của đại Chu như một bàn ăn ngon mà chia cắt.
Trước đó, ba đại thế gia phản loạn, muốn đưa quân đội Đạm Đài Huyền vào thành, rõ ràng cũng có ảnh hưởng của Chư Tử Bách Gia trong đó.
Nhiếp Trường Khanh mở mắt ra.
Hắn lau máu trên đao mổ heo đi.
Cách không chém giết một vị Ngũ hưởng Tông sư, tay cầm đao của Nhiếp Trường Khanh cũng đang run sợ.
Đây chính là Tông sư a, cũng không phải là những nho sinh yếu đuối trên thuyền hoa trước đó.
Lần này, hắn có thể thành công chém giết đối phương, cũng là bởi vì có thuật ngự đao tấn công, cùng với xuất kỳ bất ý*.
(Xuất kỳ bất ý: Ra tay bất ngờ, không để đối phương chuẩn bị.)
La Thành cầm đao, khuôn mặt hưng phấn.
Tuy nhiên, hắn cũng không chủ quan, bởi vì hắn biết, tiếp đó, sẽ là đợt phản công cuối cùng của những người này.
“Công tử, nên làm thế nào?”
La Thành quay đầu nhìn về phía Lục Phiên.
Nơi xa.
Chủ sự hai nhà Lưu, Chúc còn đang chửi bậy, bọn hắn mưu đồ dùng lời nói đến hù đến Lục Phiên, cho Lục Phiên thấy quan hệ lợi hại trong chuyện này.
Rất nhiều thương hộ lớn nhỏ cũng như thế.
Bắc Lạc thành không có bọn hắn, chẳng mấy chốc sẽ hỗn loạn.
“Giết.”
Lục Phiên một tay chống cằm, nhẹ nhàng nói.
“Thế giới sẽ không vì thiếu đi các ngươi mà ngừng vận chuyển, Bắc Lạc thành cũng như thế, các ngươi chết, tự nhiên sẽ có người thay thế các ngươi.”
Lời nói của Lục Phiên, rất lạnh lùng.
Nghe vậy, gia chủ thế gia cùng các thương hộ lớn nhỏ im lặng.
Lòng của bọn hắn lạnh đi.
“Bắc Lạc thành. . . Sẽ loạn a!”
Một vị thương nhân mắt đỏ ngầu, gầm nhẹ.
Lục Phiên liếc mắt lườm người này, “Loạn thì như thế nào?”
“Nếu như người nào cảm thấy sống tại Bắc Lạc thành không được thì có thể ra khỏi thành. . .”
“Nhìn một chút, là bên ngoài thiên hạ loạn hay Bắc Lạc thành loạn hơn.”
Lục Phiên một tay chống cằm, một tay vỗ chăn lông.
Sau đó, thốt ra một từ lạnh lùng.
“Giết.”
La Thành ánh mắt nóng lên.
Rút thanh đao nhuốm máu bên hông ra.
Tiếng leng keng lại vang lên.
Trên tường rào của Trần phủ, từng binh lính mặc áo giáp được La Thành phái tới xuất hiện, tay cầm nỏ quân đội, nhắm vào tư quân Trần gia và rất nhiều thương hộ, cường giả Kiếm phái.
Mà mấy vị quân sĩ thì tay nắm khiên sắt, ngăn trước người Lục Phiên.
“Không!”
“Lục thiếu chủ, chúng ta sai! Cầu thiếu chủ tha mạng!”
“Đều là thế gia hù chúng ta! Chúng ta là dân lành a!”
Nhìn lít nha lít nhít quân lính cầm cường nỏ quân đội.
Đám thương hộ này như bị dọa chết, bọn hắn quỳ trên mặt đất khóc ròng, đối mặt với tử vong, bọn hắn rất sợ hãi.
Nhưng mà.
Bọn hắn khóc cũng vô dụng.
La Thành ra lệnh một tiếng.
Cường nỏ dồn dập bắn ra mũi tên.
Trong Trần phủ, đám thương hộ đều bị bắn trúng, chết thảm, máu chảy đầy đất.
Chủ sự hai nhà Lưu, Chúc trực tiếp bị bắn giết, tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra.
Kiếm phái cao thủ cũng không cản được quân lính vây công, dưới tình huống liên tục bị vây đánh, bị loạn đao chém chết.
Còn tư quân Trần gia đã được huấn luyện cũng không phải là đối thủ của quân tinh nhuệ Bắc Lạc thành, nhanh chóng bị chém giết sạch.
Đương nhiên, Thiết Huyết quân cũng xuất hiện thương vong.
Không khí trong Lâm viên mang theo mùi máu tươi.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Nơi xa.
Hành lang Trần phủ.
Một bóng người cầm theo chén rượu chậm rãi đi ra.
Chính là vị kiếm khách Cảnh Việt hộp kiếm có bốn thanh kiếm.
Một vị nhất lưu võ nhân của Kiếm phái, trên người vết thương chồng chất, máu me khắp người, bò tới trước Cảnh Việt.
Trong đôi mắt mang theo vẻ không cam lòng, cuối cùng tắt thở ngã trên mặt đất.
Cảnh Việt hít một tiếng.
Chén rượu trong tay lắc một cái, ném lên.
Rượu rơi khắp nơi.
Ở dưới ánh tà dương, chiếu rọi óng ánh.
Sau đó, hai ngón tay Cảnh Việt nhẹ nhàng rút ở phần đuôi của hộp kiếm ra một vệt đen, một thanh kiếm ra khỏi vỏ, âm thanh của kiếm ngân vang, kéo dài không dứt.
Khí huyết lục hưởng tông sư trong cơ thể bùng nổ.
Ánh kiếm như đuốc, chém vào chén rượu trên không trung.
Nơi xa.
Nhiếp Trường Khanh nắm đao mổ heo, cẩn thận bước tới, ngăn trước người Lục Phiên.
Lục Hưởng Tông Sư kiếm khách. . .
Hắn thở ra một hơi, cầm đao mổ heo càng thận trọng hơn.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt của hắn hơi ngưng lại.
Đã thấy kiếm khách Lục hưởng Tông sư Cảnh Việt, một kiếm đâm vào mặt đất dưới chân, thân kiếm uốn lượn, đột nhiên bắn ra.
Mang theo thân thể Cảnh Việt bay lên nóc nhà, dọc theo những nóc nhà lợp gạch ngói , chạy trốn thật nhanh.
Nhìn xem bóng lưng nhanh chóng lao đi ở dưới ánh tà dương.
Lục Phiên cảm thấy có chút quen thuộc.
Một màn này, giống như. . . Ở nơi nào đó gặp qua.