Chương 39: Gõ kiếm nhập thành, giãy dụa lần cuối
Cảnh Việt cực kỳ ấm ức.
Thân là một trong thất hiệp của Kiếm phái, đây là lần thứ hai hắn chật vật chạy trốn.
Hắn cũng không muốn trốn, nếu có thể chờ đến thất hiệp của Kiếm phái tề tụ, hắn khẳng định dám quay người chiến một trận, vấn đề là… Hắn đợi không kịp!
Nếu như kiếm khách thật sự có kiếm tâm, kiếm ý, rất có thể kiếm tâm của hắn đã sớm thối nát, kiếm ý sụp đố thành cặn bã.
Tuy nhiên, hắn không hối hận.
Còn sống chẳng lẽ… Không tốt hay sao?
Bàn chân đạp xuống, khí huyết tỏa ra, hắn mang theo hộp kiếm làm bằng gỗ hoàng hoa lê phóng chạy như điên trên nóc nhà, cố gắng rời xa Trần phủ, vùng đất thị phi này.
Thân là lục hưởng Tông sư kiếm khách, hắn muốn rời đi không phải là việc khó, trừ phi Lục Phiên quyết tâm muốn lưu lại hắn.
Hắn đánh cược đúng, lần này Lục Phiên cũng giống như trước, không có ý định lưu hắn lại.
Thân hình đang vun vút phóng qua bảy tám nóc nhà.
Đột nhiên.
Trong lòng Cảnh Việt dâng lên cảm giác báo động, thân là một trong thất hiệp Kiếm phái, thực lực của hắn tất nhiên không phải hạng tầm thường, mặc dù gặp nguy nhưng không loạn, thân thể theo phản xạ tại chỗ nhanh chóng xoay tròn, áo bào đen tung bay phần phật.
Thân hình hắn lướt ngang, xoay tròn ba vòng, bàn chân vững vàng dẫm trên nóc nhà, đạp vỡ một viên ngói màu đen.
Trước mặt hắn.
Có một thân ảnh uyển chuyển đang đợi sẵn.
Dưới ánh tà dương đỏ như máu, một tà váy dài màu trắng tung bay, phiêu nhiên như tiên.
Tóc xanh múa may trong gió, gương mặt như vẽ.
Tựa hồ là mỹ nhân bước ra từ trong tranh.
Không khí bị chấn động bay múa, làm cho thân ảnh này tăng thêm một phần khí chất xuất trần, như trích tiên hạ phàm.
Tầm mắt của Ngưng Chiêu ngưng trọng nhìn Cảnh Việt, linh khí toàn thân được điều động.
Trên tay nàng không có kiếm, Thiền Dực kiếm còn để trên xe lăn của Lục Phiên.
“Công tử ở trong Trần phủ, ngươi lại từ trong Trần phủ đi ra…”
Hàng lông mi dài của Ngưng Chiêu ở dưới ánh trời chiều, dường như tỏa ra ánh sáng.
Nàng giải quyết xong công việc trên Hồ Tâm đảo, mới vừa lên bờ, nghe nói Lục Phiên đang đại khai sát giới, liền vội vàng chạy tới.
Trùng hợp gặp phải Cảnh Việt đang chạy trốn.
“Thân mang hộp kiếm hoàng hoa lê, chính là người của Kiếm phái, công tử từng nói không muốn nhìn thấy môn nhân Kiếm phái xuất hiện trong Bắc Lạc thành…. Cho nên, ngươi không thể đi.”
Ngưng Chiêu môi đào khẽ mở, thản nhiên nói.
“Thì ra là tỳ nữ của Lục thiếu chủ.”
Cảnh Việt nhận ra Ngưng Chiêu, thần sắc của hắn lập tức trở nên thận trọng.
“Ngươi không phải là đối thủ của ta, mau tránh đường… Bằng không, đừng trách ta dưới kiếm không lưu tình.”
Cảnh Việt nói.
Hắn không muốn dây dưa với Ngưng Chiêu, không phải vì sợ, chủ yếu là vì thân phận của nàng.
Hắn chạy trốn hai lần, Lục Phiên không hề cản trở, nhưng nếu hắn dám đả thương hoặc lấy mạng tỳ nữ của hắn…
Vị Lục thiếu chủ này, e là sẽ đuổi giết hắn đến chân trời góc biển.
Nge đồn, thiếu chủ của Bắc Lạc thành tính tình cực kỳ mang thù…
Ngưng Chiêu mỉm cười, giơ tay lên, trong lòng bàn tay có hai sợi linh khí màu lam nhạt phun trào, y phục bay phấp phới, trong đôi mắt nàng mang theo vẻ kiên định.
Lần này… Nàng sẽ không làm cho công tử thất vọng.
Chiến!
Bàn chân nhỏ nhắn của Ngưng Chiêu điểm trên một phiến ngói đen, khí huyết nổ vang, trong thân thể phát ra một âm thanh kỳ dị, thân ảnh của nàng nhanh chóng di động, dưới ánh tà dương thoạt nhìn dường như quỷ mị.
Ánh mắt của Cảnh Việt ngưng tụ, thân thể nổ vang sáu âm thanh, trường kiếm cũng vô tình đâm ra.
Hắn sợ hãi Nhiếp Trường Khanh đã đành.
Chẳng lẽ ngay đến Ngưng Chiêu, một nhất hưởng Tông sư hắn cũng e ngại?
....
Bên ngoài Bắc Lạc thành, trên bình nguyên mênh mông vô tận, bụi mù cuồn cuộn.
Móng ngựa nổ vang.
Có bốn thân ảnh, đầu đội mũ rộng vành, thân mang hộp kiếm bằng gỗ hoàng hoa lê đang giục ngựa rong ruổi.
Binh lính thủ vệ trên đầu thành, ngay từ xa đã phát hiện mục tiêu, tin tức nhanh chóng truyền khắp toàn bộ tường thành.
Lập tức trên đầu thành, từng bóng người nhanh chóng di động, từng bộ cường nỏ được kéo căng, gác trên gờ tường, chỉ cần kẻ địch xâm nhập trong tầm bắn, liền loạn tiễn giết chết.
Tuy nhiên, tiếng vó ngựa không hề ngừng lại, vẫn như cũ nổ vang, kéo theo đầy trời bụi bặm, ngang nhiên tiếp cận tường thành.
Bên trên Bắc Lạc thành, binh lính thủ vệ chờ đến thời cơ, liên tiếp buông lỏng dây cung, đầy trời mưa tên tạo ra từng đường cong xẹt qua bầu trời.
Bốn thân ảnh đang giục ngựa lao nhanh, lập tức từ trên lưng ngựa trượt xuống, núp vào bụng ngựa, mũi tên dồn dập hạ xuống.
Đem bốn con tuấn mã bắn thành cái sàng.
Tiếng kiếm ngân vang lên, khí huyết xông thẳng lên bầu trời.
Bốn bóng người, theo dưới bụng ngựa rơi xuống đất, lập tức thi triển khinh công, nhanh chóng lướt đi.
Tiếp cận dưới chân tường thành.
Âm thanh nổ vang.
Tia lửa văng tung tóe.
Mũi kiếm điểm vào những khe hở trên tường thành, thân kiếm uốn cong, rồi lập tức bắn ra, bốn đạo thân ảnh mượn lực từ đây, chạy băng băng trên tường như giẫm trên đất bằng, nhanh chóng xông lên.
Chỉ chớp mắt bốn người đã xông lên đầu tường.
Võ tướng thủ thành thân hình khôi ngô, là nhất lưu cao thủ dưới trướng Lục Trường Không, gầm lên một tiếng, vung đại đao chém tới.
Bốn kẻ xâm nhập dường như cũng không muốn ham chiến, bọn hắn cũng không dám dây dưa, một khi bị vây công, dù võ công cao cường đến đâu, cũng không tránh khỏi bị loạn đao phân thây.
Tiếng kiếm ngân không ngừng vang lên.
Bốn đạo thân hình bay bổng, vượt qua đầu của một đám binh lính thiết huyết đang đứng trên tường thành.
Bàn chân đạp nhẹ bả vai, nhanh chóng bay xa.
Bóng người thấp thoáng, nhanh chóng mượn lực, không ngừng nhún nhảy vượt qua một đám lại một đám thiết huyết binh lính, vượt qua bức tường ngăn cách giữa ngoại thành và nội thành, rơi vào nội thành biến mất
....
Ở bên ngoài, cách Bắc Lạc thành hơn mười dặm.
Ba trăm thiết kỵ đang chậm rãi đi đường.
Ở giữa đoàn thiết kỵ, có một chiếc xe do năm con tuấn mã lôi kéo, bánh xe chuyển động, bụi bặm dâng lên mù mịt.
Năm ngựa xuất hành, đây là tiêu chí xa mã của quốc sư.
Lục Trường Không ngồi trên lưng ngựa, một thân thiết giáp, sắc mặt nghiêm nghị.
Tấm vải mành trên xe ngựa của quốc sư được kéo ra, nho sinh tóc tai bù xù, y phục không chỉnh tề cầm theo một hồ lô rượu cực lớn, từ trong xe chui ra, ngồi trên sườn xe, cùng một chỗ với phu xe.
“Lục thành chủ, cơn nghiện bấm quẻ của tại hạ lại nổi lên, thành chủ muốn thử một quẻ hay không?”
Mạc Thiên Ngữ uống một hớp rượu, ngồi trên sườn xe ngựa, nhìn về phía Lục Trường Không, đang cưỡi tuấn mã đi bên cạnh, lên tiếng nói.
Lục Trường Không liếc nhìn hắn, ánh mắt phía dưới mũ giáp sáng như đuốc.
“Tiên sinh tùy tùng quốc sư, vì sao lại thích xem bói như vậy?Đây không phải sở thích của đám lừa đảo Thiên Cơ gia sao?”
Mạc Thiên Ngữ tóc tai bù xù, miệng nở nụ cười, gãi gãi lồng ngực để trần, nói:” Nghe đạo có thứ tự, ban đầu ta học quẻ, sau đó mới bị phu tử kéo đi học nho, đến nay chuyện cũ nghĩ lại vẫn còn kinh…”
Lục Trường Không gật gật đầu.
“Đường dài tịch mịch, vậy nhờ tiên sinh xem một quẻ.”
Lục Trường Không nói.
Ánh mắt Mạc Thiên Ngữ sáng lên, từ trong ngực lấy ra ba đồng tiền tròn trịa bóng loáng, ước lượng trong lòng bàn tay, ực một hớp rượu ngậm trong miệng, sau đó hướng về ba đồng tiền phun ra.
Ba đồng tiền trong tay hắn bị nước rượu thổi bay lên, quay cuồng, sau đó lại rơi xuống lòng bàn tay của Mạc Thiên Ngữ.
“A, thú vị…”
“Quẻ tượng hiện ra điềm đại hung. Lục thành chủ, lần này ngươi rời đi, đem nhi tử ngươi hại thảm rồi, Kiếm phái sẽ khống chế Bắc Lạc, trong thành sắp máu chảy thành sông…. Chậc chậc chậc, huyết quang tai ương.”
Mạc Thiên Ngữ nhìn thoáng qua vị trí của ba đồng tiền, sau đó miệng chậc chậc nói.
Lục Trường Không nhíu mày, đôi mắt lóe lên vẻ không vui.
Nhưng mà…
Hắn còn chưa kịp phát tác.
Nơi xa, liền có tiếng vó ngựa vang lên, từ phía Bắc Lạc thành, một kỵ sĩ đang nhanh chóng tiến tới.
Trên lưng ngựa, là một vị binh lính mặc kiểu dáng áo giáp của Bắc Lạc quân.
Bị chặn lại.
Kỵ sĩ buông mình xuống ngựa, chạy tới trước mặt Lục Trường Không, quỳ một chân trên đất, làm bay lên một đàm bụi bặm.
“Báo!”
“Nói.”
“Bắc Lạc thành báo tin, ba đại thế gia tụ tập hơn trăm vị nho sinh cùng với cao thủ của Kiếm phái, ngăn cản thiếu chủ trên Bắc Lạc hồ, ý đồ bất lợi, ngoài ra còn liên hợp với các thương buôn, thuê du côn lưu manh, dẫn phát bạo loạn.”
“Còn có bốn vị Kiếm phái Tông sư, kiếm gõ tường thành, dùng khinh công xâm nhập.”
Binh lính cúi đầu, lời nói cấp tốc, đem tình hình trong thành nhanh chóng bẩm báo.
Lục Trường Không nghe xong, toàn thân khí huyết dâng trào, trong mắt tràn đầy sát khí.
“Kiếm phái dám làm như vậy?”
Lục Trường Không không nhắc đến ba đại thế gia, mà là trực tiếp hướng về Kiếm phái, ba đại thế gia đã mất đi gia chủ, như rắn mất đầu, không gây được sóng gió, chân chính đầu sỏ tự nhiên chỉ còn lại Kiếm phái.
Hắn biết Kiếm phái muốn gây sự, nhưng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy!
Một bên khác.
Mạc Thiên Ngữ cười.
Ngửa mặt lên trời thét dài, chui vào trong xe ngựa.
“Xem ra, quẻ này lão tử đã tính đúng.”
“Một câu một quẻ tính sinh tử, người tại thùng xe phán luân hồi.”
Mạc Thiên Ngữ cười lớn sau đó trở về trong xe ngựa.
Lục Trường Không ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn một cái, roi ngựa vung lên, tuấn mã hí dài, sau đó đột ngột tăng tốc.
Ba trăm thiết kỵ cũng nhanh chóng đi theo, dưới ánh tà dương đỏ như máu, dùng tốc độ cao nhất trở về Bắc Lạc thành.
...
Trần gia phủ đệ.
Toàn phủ im lìm không một tiếng động, chỉ có máu chảy đầy đất, tràn cả xuống hồ nhuộm đỏ cả mặt nước.
Gió thổi đến, mang theo nồng nặc mùi máu tươi.
Lục Phiên một bộ áo trắng, toàn thân sạch sẽ không nhiễm chút bụi trần, sắc mặt bình thản, đang vuốt vuốt quân cờ trong lòng bàn tay.
Bắc Lạc thành là địa bàn của hắn, Bạch Ngọc Kinh được thành lập ở đây, hắn đương nhiên sẽ không cho phép sự tồn tại của bất kỳ thế lực nào khác.
“Công tử… Có cao thủ.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Lục Phiên khẽ gật đầu.
Cường độ linh hồn cao tới mười ba điểm, hắn rất dễ dàng cảm ứng được bốn luồng sát khí đậm đặc như bốn đám mây đen đang lao tới.
Dường như nghĩ tới điều gì, khóe miệng Lục Phiên hơi nhíu.
“Kiếm phái muốn giãy dụa lần cuối à…”
Sau đó, đem quân cờ trong lòng bàn tay ném về trong hộp.
“Y Nguyệt, chúng ta đi.”
Lục Phiên nói.
“Vâng.”
Gương mặt quyến rũ của Y Nguyệt trở nên nghiêm túc, đẩy xe lăn hướng ra phía ngoài Trần phủ mà đi.
Nghê Ngọc theo ở bên cạnh.
Nhiếp Trường Khanh tay cầm đao mổ heo, dùng tay áo lau sạch vết máu, đôi mắt lấp lánh, đi theo.