Chương 45: Khi nào Quốc sư đến, khi đó hắn mới được thả ra.
Oanh!
Bên trong căn nhà nhỏ, cuồng phong đột nhiên nổi lên.
Bàn đá, ghế đá đều bị gió cuốn lung la lung lay, cây cối trong sân cũng bị thổi đến nghiêng ngả, lá rụng bay tán loạn giữa không trung.
Gương mặt của Mạc Thiên Ngữ đỏ lên, hai tròng mắt đột nhiên co lại, tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Người bên trong phòng, chưa từng lộ diện, nhưng uy áp mạnh mẽ tràn ra ngoài, khí thế khủng bố đáng sợ tựa như thần ma xuất thế!
Áp lực cực lớn phủ xuống, làm cho máu tươi trong cơ thể Mạc Thiên Ngữ dường như bắt đầu đọng lại.
Hắn có cảm giác, dường như đã trở lại Kinh thành, về trong thư các, bản thân giờ phút này đang đối mặt với lão phu tử trong cơn phẫn nộ.
Thật ra, thực lực của Mạc Thiên Ngữ không hề yếu, đã đạt tới cảnh giới Thất hưởng Tông sư, ở độ tuổi của hắn, có được thực lực như vậy không phải là việc dễ dàng, đây cũng là vốn liếng để hắn kiêu ngạo.
Thế nhưng, đối diện với bàn tay đang đánh tới, thực lực Thất hưởng Tông sư mà hắn từng rất tự hào bỗng trở nên yếu ớt, vô lực.
Quần áo trên người Mạc Thiên Ngữ bị ép dán chặt vào thân thể, mái tóc cũng bị thổi ngược về phía sau.
Trên bàn tay do khí lưu màu xanh nhạt hội tụ, ngón giữa chồng lên ngón trỏ, giống như đang kẹp một viên cờ chuẩn bị đặt xuống.
Bành!
Hồ lô rượu trong tay Mạc Thiên Ngữ trực tiếp nổ tung.
Máu tươi từ trong mũi miệng của hắn trào ra.
Trên đỉnh đầu, Nho gia hạo nhiên khí mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, bị một chỉ này điểm đến sụp đổ, đứng trước ngón tay này, hạo nhiên khí mà hắn từng tùy ý dùng để trấn áp Cảnh Việt, bỗng trở nên mỏng manh như giấy.
Xoạt xoạt.
Áp lực to lớn không thể địch nổi, mênh mông như núi cao, rơi xuống đỉnh đầu Mạc Thiên Ngữ.
Làm cho thân thể của hắn phải khom lại.
Oanh.
Một luồng sóng khí vô hình tràn ra.
Mạc Thiên Ngữ cảm thấy mặt đất dưới chân nổ tung lên, trên thân truyền đến từng trận đau đớn tận xương tủy.
Hai mắt hắn tối sầm lại, toàn thân máu thịt be bét, tri giác lâm vào trong hỗn loạn.
Trong sân, áp lực đột nhiên tiêu tán.
Cuồng phong cũng từ từ lắng lại…
Đang có mặt ở hiện trường, không biết vô tình hay cố ý, uy áp cũng rơi vào trên thân của Cảnh Việt.
Khuôn mặt của hắn chợt đỏ bừng, thân hình quỳ rạp trên mặt đất, thần sắc tỏ ra cực kỳ bi thương, oan ức.
“Công tử… Chúng ta là người một nhà a!”
Trong cổ họng của Cảnh Việt chật vật phát ra tiếng kêu ủy khuất.
Dứt lời, áp lực liền biến mất.
Cảnh Việt cảm giác được luồng sức mạnh đè ép toàn thân hắn đang từ từ tiêu tan, lúc này, hắn đã có thể miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
Ánh trăng sáng ngời lạnh lẽo rơi xuống.
Xung quanh sân nhỏ giống như vừa trải qua một cơn bão tàn phá, có chút hỗn loạn, lá rụng đầy đất, bàn đá, ghế đá sụp đổ nằm ngổn ngang.
Thế nhưng, điều làm cho Cảnh Việt kinh hãi nhất không phải là những cái này, mà là… Trong sân, trên mặt đất đột ngột mọc lên một cái đầu.
Chủ nhân của cái đầu kia, chính là một chiêu đánh bại hắn, nho giáo đại đệ tử… Mạc Thiên Ngữ!
Lúc này Mạc Thiên Ngữ.
Hình tượng cực kỳ thê thảm.
Lúc trước tùy tiện, phong lưu tiêu sái, đã sớm không cánh mà bay, như mây khói thoáng qua.
Cả người hắn bị một bàn tay từ trên trời giáng xuống, đập vào trong mặt đất, giống như một cây củ cải.
Chỉ còn mỗi một cái đầu lẻ loi trơ trọi ở bên ngoài, quanh thân máu tươi không ngừng tuôn ra.
Cảnh Việt hít vào một hơi khí lạnh, thân thể không ngừng run rẩy.
Hiện tại hắn nghĩ lại vẫn còn sợ.
May mắn bản thân lúc đầu cực kỳ quả quyết, thấy tình thế bất lợi liền lập tức nhanh chóng đầu hàng, bằng không… Kết cục của hắn, so với đang nửa sống nửa chết Mạc Thiên Ngữ chỉ sợ cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Thủ đoạn của công tử… Quả thật là quỷ thần khó lường!
Mạc Thiên Ngữ thân là nho giáo truyền nhân, thực lực đạt đến thất hưởng Tông sư. Công pháp, bí thuật tu hành tất nhiên đều là đứng đầu đương đại.
Một lời có thể làm cho phong vân biến ảo, tu vi hạo nhiên chính khí chấn động thế nhân.
Thế nhưng, một vị có thể tại Đại Chu tung hoành ngang dọc… Giờ phút này lại bị một bàn tay giống như phủi bụi, nhẹ nhàng liền đánh vào trong lòng đất.
Thoáng qua.
Thân hình của Ngưng Chiêu đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng rơi xuống, Thiền Dực kiếm lay động dưới trăng tỏa ra ánh sáng lóng lánh, quang mang làm cho lòng người cảm thấy lạnh lẽo tận xương cốt.
Nàng lạnh nhạt nhìn xem Mạc Thiên Ngữ, trong thâm tâm không có một chút cảm giác đồng tình, thương hại.
Đều là bản thân hắn tự chuốc lấy.
Nàng đã từng khuyên can, nhưng Mạc Thiên Ngữ ỷ vào thực lực, tự cao tự đại, chỉ thích làm theo ý mình, lại cả gan muốn xem bói cho công tử.
Cuối cùng rơi vào kết quả thê thảm như ngày hôm nay.
Tuy nhiên, Ngưng Chiêu cũng có chút ngạc nhiên…
Dựa vào tính tình hẹp hòi, có thù tất báo của công tử, thế mà không có tại chỗ giết chết Mạc Thiên Ngữ.
Miệng mũi của Mạc Thiên Ngữ không ngừng tràn ra máu tươi, toàn bộ thân thể, bị một ngón tay đánh vào trong lòng đất.
Lúc này, ý thức của hắn đã hơi mơ hồ.
Lục Phiên từng hỏi hắn, có thể tự xem xét vận mệnh của mình hay không.
Thật ra… Trước khi rời kinh, Mạc Thiên Ngữ đã từng tính cho mình một quẻ.
Một quẻ kia, biểu hiện rõ ràng là đại cát…
Nhớ tới một quẻ đó, trong lòng Mạc Thiên Ngữ lại dâng lên nỗi buồn, đại cát… Cái rắm!
Vừa rồi, trong tích tắc đó, hắn đã tại trước cửa địa ngục đi dạo một vòng.
Giờ phút này, toàn thân hắn đau nhức, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Hắn chợt nhớ lại, từng có lúc, quốc sư ngồi trên ghế xích đu trước cửa thư các, cùng hắn nói về vấn đề sinh tử, lúc đó khuôn mặt của quốc sư thỉnh thoảng hiện lên nét buồn vô cớ.
Thì ra… Cảm giác tử vong, đáng sợ như vậy.
Mạc Thiên Ngữ nhìn về phía căn phòng nhỏ, tối đen như mực.
Từ đầu đến cuối, người ở trong phòng chưa từng xuất hiện, thậm chí mặt đều không lộ ra, chỉ là nói ba câu, hạ xuống ba quân cờ, hắn liền biến thành như vậy.
Mạc Thiên Ngữ hít một hơi dài, làm cho máu tươi chảy ngược vào trong cổ họng, sặc hắn phát ra từng tiếng ho khan.
“Bắc Lạc Lục thiếu chủ… Chẳng lẽ có thần ma uy thế?”
“Công tử, người này xử lý như thế nào?”
Ngưng Chiêu tay cầm Thiền Dực kiếm, toàn thân khoác lên ánh trăng, nhìn về trong phòng hỏi.
Cảnh Việt đứng lên, đem kiếm thu về trong hộp, trong thâm tâm cũng bắt đầu nổi lên cảm giác hồi hộp.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, không có một tia sáng phát ra. Một lát sau, có âm thanh nhàn nhạt vọng ra.
“Giết.”
Lời nói nhẹ nhàng, quanh quẩn trong sân.
Ngưng Chiêu sắc mặt không thay đổi, nắm chặt Thiền Dực kiếm, gật đầu.
“Vâng.”
Da mặt Cảnh Việt lập tức run rẩy.
Đây chính là Mạc Thiên Ngữ, nho giáo đại đệ tử… Môn đồ của quốc sư Đại Chu, Lục Phiên liền muốn tùy tiện như vậy giết chết, chẳng lẽ không sợ làm cho quốc sư nổi giận?
Cảnh Việt há to miệng, muốn khuyên nhủ Lục Phiên. Tuy nhiên, lời nói lên đến cổ họng đột nhiên nghẹn lại… Hắn sợ.
Vạn nhất vừa mở miệng khuyên can, Lục Phiên lại cảm thấy hắn dám nghi ngờ quyết định của bản thân, trong cơn nóng giận, đem hắn cũng cùng một chỗ giết chết, vậy không phải là vô duyên vô cớ bị chết oan?
Cho nên Cảnh Việt hết sức thức thời, ngậm miệng không thốt ra một lời.
Ngưng Chiêu tay nắm Thiền Dực kiếm giơ lên, dưới ánh trăng làn da của nàng phảng phất lóe ra hào quang, trắng như bạch ngọc, váy trắng bay múa phất phới.
Nàng vén tay áo, giơ kiếm, ý định một kiếm chém đầu của Mạc Thiên Ngữ.
Bỗng nhiên.
Ngoài phòng, một thân ảnh mặc y phục đen lưng hơi còng, trong nháy mắt hạ xuống.
“Công tử, tuyệt đối không thể.”
Lão Hoàng rơi xuống đất, thần sắc cực kỳ hoảng hốt, vội vàng hô lên một tiếng.
Động tác của Ngưng Chiêu hơi ngừng lại.
Bên ngoài sân nhỏ, có tiếng leng keng vang lên.
Mấy đạo thân ảnh nhanh chóng lướt tới, bước vào trong sân.
Lục Trường Không một tay cầm mũ giáp, tay kia khoác lên trường đao đeo bên hông, một thân thiết giáp khí chất lạnh lùng đi tới.
La Nhạc theo sát sau lưng hắn.
Hai người bước vào trong sân nhỏ, nhờ vào ánh trăng, liền thấy được cái đầu của Mạc Thiên Ngữ trồi lên trên mặt đất. Trong lòng của Lục Trường Không cùng La Nhạc đồng loạt giật mình, nếu không phải Mạc Thiên Ngữ hơi nhúc nhích một chút, cả hai còn tưởng rằng đầu của hắn đã bị cắt xuống, đặt trên mặt đất.
“Ngưng tỷ, dừng tay lại đi.”
Từ trong phòng, lời nói của Lục Phiên nhẹ nhàng vọng ra.
Thật ra hắn đã sớm cảm ứng được Lục Trường Không đang chạy tới.
“Phiên nhi, thân thể ngươi không có việc gì chứ.”
Lục Trường Không nhìn về phía căn phòng nhỏ, lo lắng hỏi.
Đối với Mạc Thiên Ngữ bị chôn trên mặt đất, chỉ còn thừa cái đầu bên ngoài, hắn không hề quan tâm.
Nếu sau lưng Mạc Thiên Ngữ không có quốc sư làm chỗ dựa.
Chỉ bằng vào việc hắn ban đêm xông vào Lục phủ, đã đủ để Lục Trường Không giết chết hắn.
Có tiếng xoạt xoạt từ trong phòng vang lên.
Ngưng Chiêu liền thu hồi Thiền Dực kiếm, đi vào trong phòng. Chỉ chốc lát sau, xe lăn được đẩy ra.
Ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống, chiếu vào trên thân thể của thiếu niên ngồi trên xe lăn.
“Làm phiền phụ thân quan tâm, hôm nay hài nhi tâm tình dễ chịu, suy nghĩ thông suốt, trôi qua rất là vui vẻ.”
Trên xe lăn, vang lên tiếng cười khẽ của Lục Phiên .
Trong sân.
Mạc Thiên Ngữ cuối cùng cũng gặp được Lục Phiên.
Một nhân vật đáng sợ, chỉ bằng một cái tát, suýt chút nữa lấy mạng hắn.
Thì ra lại là một người tàn tật ngồi trên xe lăn, khuôn mặt tuấn tú, thoạt nhìn vô hại, như là thiếu niên hiền lành ở nhà bên.
Lục Trường Không ân cần hỏi han Lục Phiên rất lâu.
Hai cha con, ở dưới ánh trăng trò chuyện cực kỳ vui vẻ.
Dường như đã triệt để lãng quên đi Mạc Thiên Ngữ.
“Phụ thân, người này mặc dù là đại đệ tử của quốc sư, nhưng hắn quấy rầy giấc ngủ của hài nhi, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha… Mấy ngày nay liền để hắn bị chôn ở đây, chờ quốc sư đích thân đến nhận người.”
“Khi nào quốc sư đến, hắn sẽ được ra khỏi mặt đất.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
Ngữ khí không có chút chỗ trống nào để thương lượng. Nói xong, liền ra lệnh để Ngưng Chiêu đẩy hắn trở về phòng.
Lục Trường Không cười cười, cũng không có ý định xin tha cho Mạc Thiên Ngữ.
Khuôn mặt hắn như cười như không nhìn thoáng qua Mạc Thiên Ngữ, sau đó mang theo La Nhạc cùng Lão Hoàng rời đi biệt viện của Lục Phiên, ra khỏi biệt viện, liền để La Nhạc đi tìm phu xe của Mạc Thiên Ngữ truyền lại tin tức.
Trong sân, Cảnh Việt đeo hộp kiếm, tâm lý thở dài một hơi, đang âm thầm mừng rỡ vì lần này không thừa cơ chạy trốn. Bỗng nhiên, một âm thanh nhàn nhạt truyền vào trong tai của hắn.
Ngữ khí cứng rắn, không cho phép có nửa điểm ý tứ ngỗ nghịch.
“Xem kỹ hắn, hắn chết ngươi chịu trách nhiệm, trốn thoát… Ngươi cũng chịu trách nhiệm, khi nào quốc sư tới lãnh người mới thôi.”
...
Bên trong phòng, từng tia ánh trăng xuyên qua khe cửa, thấp thoáng rơi xuống.
Lục Phiên ngồi xếp bằng, suy nghĩ dâng trào.
Đối với hắn, sự xuất hiện của Mạc Thiên Ngữ chỉ có thể xem là việc nhỏ xen vào giữa, hoàn toàn không đáng kể chút nào.
Tối nay, hắn còn có việc quan trọng cần phải làm.
Tinh thần khẽ động, bảng hệ thống liền xuất hiện trước mắt.
Ánh mắt lướt ngang, rơi vào trên cột [Truyền Đạo đài]
” Mở ra [Truyền Đạo đài], tự động trừ một điểm cường độ linh hồn…”
Ông…
Thông báo của hệ thống vừa hiện ra.
Trước mắt Lục Phiên lần nữa xuất hiện một tia sáng, cùng với một luồng sức hút mạnh mẽ, không thể kháng cự.
Khi Lục Phiên mở mắt ra, liền phát hiện mình đang ngồi xếp bằng ở giữa bát quái trận trên Truyền Đạo đài, chung quanh là linh khí đậm đặc đang tuôn chảy.
Đột nhiên.
Lông mày Lục Phiên hơi cau lại.
Đã thấy trước mắt có một dòng thông báo bắn ra.
“Kiểm tra đến: Hạng Thiếu Vân(thân phận: Tây Quận Thái Thú) đạt đến Khí Đan cảnh nhị đoạn, có thể rút phần trăm một sợi linh khí, rút phần trăm hay không?”