Chương 46: Không có thành ý, lại dám cầu tiên đạo?
“Có người luyện ra được sợi linh khí thứ hai?”
Lục Phiên vô cùng kinh ngạc nhìn dòng nhắc nhở của hệ thống.
Mới có ba ngày, đã có người dùng sợi linh khí thứ nhất làm căn cơ, tạo ra sợi thứ hai.
Thật ra cơ thể người vốn ẩn chứa linh khí, thế gian vạn vật đều có linh tính, có điều nhiều ít khác nhau mà thôi.
Một sinh linh ra đời, tại nhục thân đã ẩn chứa một sợi tiên thiên linh khí.
Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua sợi linh khí này ẩn sâu vào trong cơ thể con người, rồi tiêu tán dần.
Ở thế giới không có linh khí này mà muốn luyện ra linh khí thì chỉ còn cách chui lại vào bụng mẹ mà tu luyện tiên thiên linh khí mà thôi.
Biện pháp tu luyện này khó hơn lên trời.
Dựa vào những điều này có thể thấy rõ thiên phú tu hành của Hạng Thiếu Vân là rất khủng.
Truyền Đạo đài ngẫu nhiên truyền tống người tới, tuy nói là ngẫu nhiên nhưng phần lớn vẫn là nhìn vào thiên phú.
Có thể thấy, những người được Truyền Đạo đài đưa tới đều là người luyện võ.
Nhiếp Trường Khanh từng là Đạo tông thứ mười, Đại Chu thiên tử Vũ Văn Tú cũng là có tập võ.
Hạng Thiếu Vân được xưng là Tây Quận bá vương, càng là đầy một thân thần lực, dũng mãnh vô song.
Nghe đồn rằng, bằng vào đôi thiết quyền của mình, Hạng Thiếu Vân lúc sáu tuổi đã vung chùy đánh nát một Tông sư quân nhân. Về sau tập võ càng làm tu vi tăng nhanh như gió.
Tóm lại, theo những gì Lục Phiên biết, võ công của Hạng Thiếu Vân chắc chắn đứng ở trên đỉnh của toàn bộ Đại Chu.
Có thể nói là võ đạo đỉnh phong.
“Rút.”
Khẽ chuyển ý nghĩ, Lục Phiên quyết định rút sợi linh khí kia ra.
Ngay lập tức, trên cột linh khí của hệ thống bảng đột ngột xuất hiện thêm một sợi linh khí, số lượng đạt tới 101 sợi.
Đây có thể nói là bước đầu của Lục Phiên trong công cuộc đạt đến luyện khí tầng ba.
Lục Phiên nheo mắt, trong lòng khẽ động.
Ngoại trừ đổi cường độ hồn phách ra linh khí, còn có một cách khác, đó là thông qua Truyền Đạo đài…
Có thu hoạch mà không cần làm gì, đúng là rất thoải mái.
Nghĩ xong, mắt Lục Phiên nheo lại. Như vậy kế hoạch xây dựng một bí cảnh tràn đầy linh khí ở đê võ thế giới này phải thức hiện trước một thời gian.
Phải mau chóng bồi dưỡng thêm người tu hành luyện ra linh khí.
Thực lực càng mạnh, linh khí luyện ra càng nhiều, thu hoạch của Lục Phiên càng lớn.
Có điều, việc xây dựng bí cảnh vẫn cần hắn dành thời gian nghiên cứu cẩn thận.
Điều động tâm thần vào trong hệ thống.
Bên trong Truyền Đạo đài, linh khí mù mịt.
Ở trung tâm bát quái trận đã có ba thân ảnh ngưng tụ từ lâu.
Thậm chí, ba người còn nói chuyện rất lâu rồi.
Đương nhiên, trong lúc bọn hắn nói chuyện vẫn rất cẩn thận không để lộ thân phận của mình.
Linh khí quay cuồng.ba người đang chợt ngẩng đầu. Giữa Truyền Đạo đài lúc này xuất hiện một đạo thân ảnh tiên phong đạo cốt ngồi xếp bằng, toàn thân linh khí bao phủ, hắn chính là Lục Phiên, Sáu đại tiên.
“Bái kiến tiên nhân.”
Ánh mắt của Hạng Thiếu Vân và Vũ Văn Tú lấp lánh, chắp tay nói.
Thái độ này khác xa so với lần thứ nhất.
Nhiếp Trường Khanh cũng có chút xúc động.
Bên trên trận đài.
Thân hình Lục Phiên mờ mịt, dáng vẻ siêu phàm thoát tục, chậm rãi liếc nhìn ba người.
Không nói lời nào.
Bầu không khí trở nên rất quái dị.
Bầu không khí này hết sức khó chịu, như bị kiến bò lên người mà không biết ở đâu.
Hạng Thiếu Vân không nhịn nổi nữa.
Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lục Phiên.
“Tiên nhân! Trước đây là do ta ngu muội, dám nghi ngờ sự tồn tại của ngài. Hôm nay ta dập đầu xin ngài tha thứ.”
Hạng Thiếu Vân chắp tay, tha thiết nói.
“Nguyện nhận ban thưởng của tiên nhân!”
Vũ Văn Tú cũng gấp gáp muốn mở miệng xin.
Nhưng…tiếng Lục Phiên vang lên cắt đứt lời nói chưa ra khỏi miệng của hắn.
“Tu tiên chi địa này, chỉ ban thưởng tiên duyên mỗi người một lần.”
“Tiên duyên đã ban, ngươi không muốn nhận hết, thì giờ chớ hỏi lại.”
Thanh âm nhàn nhạt của Lục Phiên vang vọng khắp không gian.
Khuôn mặt ba người Hạng Thiếu Vân, Vũ Văn Tú, Nhiếp Trường Khanh lộ vẻ biến sắc.
“Đại tiên! Ngươi từng nói có thể cải biến Bàn Huyết thuật thành tu luyện tiên pháp chân chính. Ta khẩn cầu ngài…”
Hạng Thiếu Vân không cam lòng.
Hắn đã luyện được sợi linh khí thứ hai, nhận ra lợi ích của linh khí. Càng biết chắc tiên nhân này không lừa bọn hắn.
Cho nên cải biến công pháp tu hành đối với hắn lúc này là vô cùng quan trọng.
Hắn mặc dù đã thành công tạo thành sợi linh khí thứ hai, nhưng tất cả là nhờ hắn có thiên tư trác tuyệt. Hắn biết nếu muốn tiếp tục tu luyện ra thêm linh khí là vô cùng khó.
Dù sao, tiên thiên linh khí trong cơ thể cũng có hạn.
Hạng Thiếu Vân vừa dứt lời.
Bát quái trận run lên.
Lục Phiên quét mắt qua.
Hắn tùy ý phất tay áo.
Ầm!
Dưới đài.
Thân thể Hạng Thiếu Vân như bị một áp lực kinh khủng ép chặt xuống.
Thân thể Hạng Thiếu Vân lảo đảo, hai đầu gối như sắp quỳ xuống…
“Bắt ta quỳ xuống!?”
Hạng Thiếu Vân trợn trừng mắt, gồng cứng thân thể lại, nhất định không chịu quỳ xuống.
Tây Quận bá vương hắn, không lạy trời, không lạy đất, dù là tiên nhân, hắn cũng không quỳ!
Hắn là một người vô cùng cao ngạo.
“Nếu muốn có tiên duyên thì phải thể hiện thành ý của ngươi, nếu không ai ban tiên duyên cho ngươi?”
Lục Phiên thản nhiên nói.
Lời nói lạnh lùng, cao cao tại thương như của một vị thần chưởng quản tất cả.
Vũ Văn Tú, Nhiếp Trường Khanh cũng cảm nhận được uy áp từ Sáu Đại Tiên.
Sáu Đại Tiên bây giờ mới khiến bọn hắn có cảm giác chân chính sợ hãi.
Khí chất cao ngạo, lạnh lùng nhìn chúng sinh làm cho toàn thân bọn hắn đổ mồ hôi.
Lúc này Vũ Văn Tú vô cùng hối hận.
Nếu biết trước như thế này, chi bằng ngay lần đầu tiên đã khẩn cầu tiên nhân ban cho Bàn Huyết thuật.
Thì hôm nay hẳn sẽ không cần phải đau khổ như vậy.
Áp lực kinh khủng vẫn đang ép chặt xuống.
Cột sống của Hạng Thiếu Vân như bị ép sắp gãy.
Hắn ngẩng đầu lên, khuông mặt vô cùng dữ tợn.
Bát quái trận run lên.
Tâm thần khẽ chuyển.
Linh khí xoay tròn biến thành một cỗ uy áp ngập trời.
Lần này không chỉ riêng Hạng Thiếu Vân.
Mà Nhiếp Trường Khanh và Vũ Văn Tú đều bị uy áp này đè xuống.
Vũ Văn Tú vừa sợ vừa giận, hắn là Thiên tử…nắm ngôi cửu ngũ chí tôn, sao có thể quỳ lạy bất kì ai?
Hắn không thể quỳ, cũng không muốn quỳ!
Nhưng…ở Truyền Đạo đài này, Lục Phiên tuyệt đối nắm quyền sinh sát.
Uy áp ép xuống.
Cỗ áp lực này còn kinh khủng hơn áp lực của”Linh áp kì bàn”...
Dưới đài.
Chóng cự không được bao lâu, cả ba người đều động loạt quỳ dưới đất.
Hai chân Hạng Thiếu Vân như sắp đứt kìa…
Tinh thần Hạng Thiếu Vân và Vũ Văn Tú gặp trùng kích cực lơn. Bọn hắn…đã quỳ xuống!?
Tâm tình của Nhiếp Trường Khanh thì lại rất tốt, theo hắn, “bái tiên nhân, cầu tiên duyên”...là chuyện nên làm.
Nếu có thể từ tiên nhân học được công pháp nghịch thiên “Lạc Tử Hóa Linh” giống công tử. Cái bái lạy này, đáng giá.
Hạng Thiếu Vân lập tức quật cường ngẩng đầu, thân thể hắn như sắp nát ra.
Vũ Văn Tú thì sắc mặt đờ đẫn.
Ở giữa Bát quái trận.
Lục Phiên như nghĩ đến cái gì, cười nhạt một tiếng.
“Đã bái ta, vậy ta lập tức sẽ ban tiên duyên cho các ngươi.”
“Ngọa Long sơn thức tỉnh linh khí…”
“Đây là tiên duyên, có thể nắm bắt hay không…phụ thuộc vào năng lực của các ngươi.”
Lục Phiên nhướng mày nhìn ba người.
Không cho thời gian lấy tinh thần, tiên nhân trên Bát quái trận đã búng chỉ, một luồng sức mạnh lập tức đi vào cơ thể bọn hắn.
Hình ảnh trước mắt ba người chợt tối sầm.