Chương 25: Đi săn bắt đầu
“Đáng chết! Phía trước mau lên một chút được không hả!”
“Bộ mới học đi hả, lề mề làm gì, chạy mau lên! Quái vật! Đằng sau có quái vật!”
“Vì sao lại có quái vật, vì sao nơi này lại có quái vật chứ……”
“Đừng đẩy! Đừng đẩy nữa!”
Tiếng la khóc, tiếng mắng chửi cùng tiếng thét chói tai hòa lẫn vào nhau, tất cả mọi người trong cửa hàng đồng loạt bỏ chạy, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
“Chuyện này không thể nào xảy ra được.” Sắc mặt Lục Dao Dao tái nhợt, nàng nhịn không được ngoảnh đầu nhìn lại một chút, “Theo lý thuyết, quanh đây cửa hàng đều có biện pháp đề phòng, tại sao lại có dị chủng xông vào cơ chứ?”
“Giờ nói những chuyện này cũng đã muộn rồi, mau chạy ra ngoài đi.”
Giang Du thỉnh thoảng ngoảnh đầu lại.
A Phiêu vừa chui ra khỏi khe hở, có vẻ hơi chóng mặt.
Xem ra, con A Phiêu này còn ngốc hơn so với những gì hắn thấy trước đó.
Xung quanh nó đã hình thành một khu vực chân không, trong phạm vi mười mét không một bóng người.
Nhưng Giang Du biết, việc nó chui ra ngoài đã tốn không ít thời gian, vậy nên đợi đến khi nó hồi phục, với tốc độ của A Phiêu, người bình thường một khi bị nó để mắt tới thì tuyệt đối không thể thoát thân nổi!
“Nhanh lên, phía trước là lối xuống lầu rồi.”
Rầm!
Ngay lúc này, toàn bộ sàn nhà tầng đó ầm vang sụp đổ, tựa như muốn sập xuống vậy.
“Sắp sập rồi!”
“Mau bám vào cạnh tường, đừng đẩy! Đừng đẩy nữa!”
“Lún xuống rồi!”
Giữa tiếng kinh hô của đám đông, sàn nhà ầm một tiếng, rơi xuống.
Ngay khoảnh khắc này, bốn phía hoàn toàn chìm vào bóng tối, mọi tia sáng dường như bị nuốt chửng hoàn toàn.
Đám đông bị chia cắt, tầm nhìn chỉ còn hai ba mét.
“Cẩn thận!”
Giang Du tay mắt lanh lẹ, túm lấy ba người cùng lúc. Nhưng vì hai tay hắn không thể giữ được cả ba người cùng lúc mà bị té xuống, hắn chỉ có thể miễn cưỡng giữ một vài người không bị đám đông tách ra.
Có chuyện gì vậy??
Hắn không cảm thấy đau khi rơi xuống, nhưng tia sáng đột ngột tắt lịm khiến tim Giang Du đập thình thịch.
Một cảm giác quen thuộc và thân thiết bao trùm toàn thân hắn, năng lượng từ không trung tràn vào cơ thể.
Tay chân Giang Du có chút lạnh buốt.
Đúng vậy, một phần tòa nhà trung tâm thương mại này đã bị đẩy vào Tầng Bóng Tối.
Ôi không, chuyện này thật phi logic!
“A!! Chân của ta!”
“Hu hu hu hu…… Ta sợ quá phụ thân ạ.”
“Đừng sợ, đừng sợ, người Tuần Dạ đang ở gần đây thôi, bọn họ sẽ mau chóng tới mà.”
Nếu còn ở thế giới hiện thực, quả thật rất nhanh sẽ có người Tuần Dạ chạy đến.
Nhưng vấn đề là hiện tại mọi người không còn ở thế giới hiện thực nữa.
Giang Du im lặng, nhìn ngó xung quanh.
Trong Tầng Bóng Tối, tàu điện ngầm không chạy được, xe cộ cũng không thể di chuyển, cho dù cưỡi mô tô, chạy tới cũng cần thời gian.
Trên đường lại phát sinh tạp âm, những dị chủng khác nhảy ra quấy nhiễu…… Quỷ mới biết đến khi viện trợ đến nơi thì sẽ có bao nhiêu người phải bỏ mạng nữa.
Có thể nói, tình hình của mọi người vô cùng nguy cấp!
“Mọi người không sao chứ?” Sắc mặt Giang Du âm trầm.
“Hô……” Lưu Ngọc Cường vẫn còn hoảng loạn, hắn thở hổn hển, mặt mày có chút đau đớn, “Chân…… chân ta đau quá.”
Đau là phải rồi, một tảng đá lớn đang đè lên chân hắn.
Tiểu tử này thật đúng là xui xẻo quá mà.
“Ngươi ráng chịu đựng một chút.”
Giang Du vén tay áo lên, dồn sức, rồi nhấc tảng đá ném sang một bên.
“Tê!!” Lưu Ngọc Cường mặt đầy mồ hôi, cử động nhẹ cũng khiến vết thương càng thêm đau đớn.
Chân trái của hắn quẹo ra ngoài, rũ xuống một cách quái dị.
Mức 【Lượng máu】 hiển thị: 60%, vết thương không hề nhẹ.
“Đau quá đi mất……” Hắn thở hổn hển.
“Thuốc giảm đau đó, ngươi nhai nát ra rồi nuốt luôn.” Lục Dao Dao tìm từ trong túi ra một lọ nhỏ, đổ hai viên thuốc ra rồi đưa đến bên miệng hắn.
Kẽo kẹt kẽo kẹt nhai nát xong, sắc mặt Lưu Ngọc Cường rất nhanh đã khá hơn nhiều.
“Sao trời lại đột nhiên tối đen thế này?” Hắn gắng sức hỏi.
“Lần này chúng ta gặp nguy hiểm lớn rồi.” Lục Dao Dao thở dài một tiếng.
Sau đó, nàng chạm vào chiếc đồng hồ trên tay. Chiếc đồng hồ nhỏ bắt đầu tản ra thứ ánh sáng mờ ảo, không mấy rõ ràng.
Sau đó, mọi người cũng chỉ có thể chờ đợi cứu viện mà thôi.
“Quái vật!”
“Quái vật tới rồi!!”
Đám đông đột nhiên vang lên tiếng hô hoán, ngay sau đó, mặt đất rung chuyển, lần thứ hai sụp đổ.
“Mọi người cẩn thận!”
Lục Dao Dao chỉ kịp hô một tiếng, sau đó *bịch* một cái đã ngã vật xuống đất. Sau một hồi lảo đảo, toàn thân nàng vừa tê vừa đau.
“Tiểu Tiểu, Lưu Ngọc Cường, Giang Du!?”
Nàng gắng gượng đứng dậy.
“Ta…… Ta ở đây.” Phùng Tiểu Tiểu yếu ớt đáp.
“Các ngươi ở đâu, ta thấy không rõ.” Giọng nói Lưu Ngọc Cường cũng truyền vào tai họ.
“Giang Du, Giang Du??” Lục Dao Dao vội vàng gọi to.
“Giang Du?” Lưu Ngọc Cường cũng nhìn ngó xung quanh.
Dựa theo âm thanh định vị, ba người rất nhanh đã tụ họp lại với nhau.
Nhưng rồi bọn họ chợt nhận ra…… Giang Du đâu rồi??
——
Gọi cái đéo gì vậy hả!
Lý Tiểu Địch sắp phát điên rồi.
Bởi vì lời lẽ thô tục khi tranh cãi với một “địa đạo” nên bị người khác tố cáo và khóa tài khoản ba ngày, nàng vô cùng tức giận, bèn hẹn khuê mật ra ngoài dạo phố.
Nàng đang ăn trưa thì đột nhiên còi cảnh sát vang lên trong cửa hàng. Nàng vẫn còn ngơ ngác thì đã nghe thấy tiếng ai đó la thất thanh: “Dị chủng!!”
Dị chủng?
Dị chủng?!
Dị chủng chạy vào trung tâm thương mại sao?!
Nàng và khuê mật vội vàng lao ra khỏi phòng ăn để thoát thân, nhưng không ngờ sàn nhà dưới chân bỗng *ầm* một tiếng đổ sụp.
Trong lúc kinh hoàng bò dậy, nàng loáng thoáng thấy một bóng đen lướt qua, rồi ngay sau đó, không xa lắm đã vọng đến tiếng vũ khí sắc bén xuyên qua da thịt cùng tiếng kêu gào thảm thiết!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Người bình thường trong Tầng Bóng Tối gần như mù lòa, nỗi sợ hãi từ những điều chưa rõ mới là thứ khiến người ta hoang mang nhất.
Nàng bản năng muốn chạy trốn, nhưng hai chân run rẩy như sợi bún, thân thể co quắp lại trên mặt đất, rồi sau đó lại phải hứng chịu thêm hai lần đổ sụp nữa.
“Đau quá đi mất……”
Xương hông dường như bị vặn, mắt cá chân cũng bị thương nhẹ. Dưới sự kích thích của cơn đau, nàng có cảm giác muốn khóc, nhưng cuối cùng cũng có chút sức lực để đứng dậy chạy đi.
Lý Tiểu Địch khập khiễng bước đi, nước mắt rưng rưng.
Bỗng nhiên nàng trượt chân một cái.
Cái gì vậy?
Nàng vô thức cúi đầu, thấy một vũng…… chất lỏng màu đỏ sẫm ư?
Thuốc màu ư?
Nàng không rõ có chuyện gì bất thường, bèn vươn tay sờ thử.
Không!
Một mùi tanh tưởi xộc đến.
Thuốc màu gì chứ, đây là máu! Máu tươi đó!
Hai chân Lý Tiểu Địch mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khuỵu vào vũng máu.
Hơi thở tử vong càng lúc càng quấn quanh lấy thân thể, bởi vì quá sợ hãi, thân thể nàng run nhè nhẹ.
Đôi tất trắng tròn trịa bị rách bươm, lộ ra làn da trắng nõn mềm mại như sữa bò; chiếc váy nhỏ đáng yêu cũng dính đầy bụi bẩn trông thật nhếch nhác; tóc tai thì bù xù, cả người nàng trông hệt như một nàng công chúa đang chạy trốn vậy, vẫn xinh đẹp theo một cách đáng yêu.
Nàng không kịp lo lắng nhiều như vậy, bản năng hướng về nơi có đông người mà chạy tới.
Bước qua từng thi thể, chút lý trí còn sót lại của Lý Tiểu Địch càng bị tàn phá thêm.
“Rít, rít.”
Ngay khi nàng đang chạy, một âm thanh rít rít tựa côn trùng vang lên bên tai.
Cái thứ gì vậy?!
Hô hấp của nàng khựng lại nửa nhịp, trái tim cũng theo đó đột nhiên ngừng nửa giây.
Gần rồi, có thứ gì đó đang đến gần!
Không…… Đừng qua đây mà!
Không biết từ đâu ra một nguồn sức mạnh, nàng liều mạng chạy về phía trước, ngay cả tầm nhìn dường như cũng mở rộng thêm vài phần.
Một bước, hai bước.
Ầm!
Một thi thể nằm chắn ngang đường, chân nàng hụt một cái, rồi cứ thế ngã nhào về phía trước.
Lăn hai vòng, Lý Tiểu Địch chóng mặt ngẩng đầu lên, cảm thấy lạnh toát cả tim.
Xong rồi, hết đường rồi!
“Rít!”
Nàng hoảng sợ quay đầu lại, một thân ảnh mờ ảo đang lướt tới gần.
Là dị chủng!!
Chỉ thấy tốc độ của đối phương cực nhanh, tựa như một bóng ma. Trong lúc giơ tay lên, nó đã vung đại đao chém xuống!
Ta chết chắc rồi!
Thiếu nữ đầu óc trống rỗng, ngẩn ngơ ngồi liệt tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền.
Tiếp đó là tiếng *phập* một cái.
Không…… Không đau ư?
Nàng mơ màng mở mắt ra.
Tí tách, tí tách.
Chỉ thấy một bóng lưng chắn trước người nàng, một bàn tay đang nắm chặt lưỡi đao, máu tươi tí tách nhỏ xuống.
Mà mũi đao, cách nàng vẻn vẹn mười mấy centimet.
Thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trong tầm mắt, một thân ảnh đang quay về phía nàng, gương mặt mơ hồ không nhìn rõ.
Lý Tiểu Địch đờ đẫn nhìn, từng sợi bóng tối quấn quanh thân ảnh kia, hội tụ thành một bộ áo choàng dài tràn ngập khí tức thần bí, cho đến khi hoàn toàn che khuất khuôn mặt.
Cánh tay bóng tối của nó vươn dài ra, lớp biểu bì cuồn cuộn, từng chiếc gai ngược dữ tợn hiện lên.
Sau đó, những chiếc móng vuốt sắc nhọn như lưỡi dao, đen như mực hòa lẫn vào nhau, lấp lánh hàn quang.
Đồng tử Lý Tiểu Địch dần dần co rút lại.
Giang Du quay đầu lại. Trảo Nhận từ từ phát lực, lưỡi đao cọ xát với lưỡi đao, phát ra âm thanh kim loại ghê rợn.
A Phiêu vung một lưỡi đao khác, *khi bang* một tiếng vang lên khi chúng bắn ra, hai người lập tức giãn khoảng cách.
Dưới chân hắn là bán kính mấy mét, bóng tối bao trùm thân thể hắn.
Giang Du chăm chú nhìn thân ảnh trước mặt, hai tay hắn được bao bọc bởi lớp vỏ cứng cáp, ngón tay tựa như những móng vuốt sắc nhọn của vực sâu.
Hắn phủi phủi bụi trên người, dù thực tế chẳng có gì, rồi cúi người xuống.
“Vậy thì, cuộc đi săn bắt đầu thôi nào.” Rầm! Mặt đất nổ vang, bóng dáng hắn chớp mắt biến mất, ẩn mình vào bóng tối.