Chương 23: Ta hầm chết ngươi
Rau hẹ nhân bánh sủi cảo, chấm nước tương, thả một chút cây ớt, bên trong thêm chút giấm ăn.
Cổ nhân có câu, "Ăn ngon không gì bằng sủi cảo, thú vị không gì bằng..."
Tiếp tục ăn sủi cảo.
Liễu Hinh ăn liền một mạch ba mươi mấy cái, lúc này mới chịu dừng đũa.
Sau đó lại uống một hớp canh sủi cảo Từ Phàm đưa tới, nàng thích ý dựa vào ghế.
Từ Phàm hỏi: "Ngươi đã tới Đại Chu kinh thành bao giờ chưa?"
Liễu Hinh lắc lắc đầu, "Trước kia ta đã từng đến một lần rồi."
"Vậy lát nữa ta dẫn ngươi đi dạo quanh kinh thành nhé, nơi này thay đổi nhiều lắm đó."
Nhìn thấy thiếu niên nở nụ cười, Liễu Hinh trong lòng ấm áp, khẽ đáp: "...Tốt."
...
Đại Chu kinh thành, dòng người tấp nập như dệt cửi, khung cảnh phồn hoa dị thường.
Hai bên đường là các trà lâu, tửu quán, cửa hàng, xưởng sản xuất san sát nhau, bày biện vô vàn sản phẩm tinh xảo.
Gió đêm nhè nhẹ lướt qua gương mặt, người người thong thả bước đi trên đường.
Liễu Hinh ngắm nhìn Đại Chu kinh thành phồn hoa huyên náo, trong lòng chợt dâng lên một nỗi kinh ngạc khó tả.
Sự thay đổi này… Đây thật sự là Đại Chu sao?
Nàng trong lúc nhất thời có chút hoài nghi.
Vậy mà đã phát triển thành bộ dáng này, quả thực là gà mái hóa phượng hoàng.
Bên tai văng vẳng tiếng ồn ào náo nhiệt từ các tửu quán, tiếng rao hàng của những người bán hàng rong vang vọng không ngớt, cùng với những giọng ca hát sướt mướt trên đài cao khiến người ta khó chịu.
Dễ dàng bắt gặp những người đi đường thong dong dạo bước, ung dung tự tại.
Liễu Hinh lặng lẽ quan sát tất cả những điều này, sau đó khẽ thở dài một hơi.
"Ta thật hối hận quá."
"Hả? Hối hận chuyện gì?" Từ Phàm tò mò hỏi.
"Lúc trước ta nên trói ngươi lại, rồi dẫn ngươi về Đại Đường mới phải."
Liễu Hinh ánh mắt sáng rực nói ra, giọng điệu kia không hề giống như đang đùa.
Từ Phàm cười, đáp: "Đâu đến mức đó chứ, ta có tài đức gì mà khiến Đại Đường trưởng công chúa phải tự mình trói ta về?"
"Ta thật ngốc, thật là ngốc." Liễu Hinh xoa xoa mặt, vẻ mặt ảo não nói.
Từ Phàm ánh mắt dừng lại ở gánh kẹo hồ lô bên cạnh, "Ăn kẹo hồ lô không?"
Liễu Hinh ngẩng đầu lên, "Được."
Một xâu kẹo hồ lô năm văn tiền.
Liễu Hinh cầm lấy xâu kẹo hồ lô, nhưng không biết làm sao để ăn cho phải phép.
Vì thế nào rồi thì cuối cùng đường cũng sẽ dính vào mép.
Liễu Hinh do dự một chút, rồi khẽ cắn một miếng, quả nhiên đường vẫn dính vào khóe miệng.
Nhớp nhúa.
Liễu Hinh khẽ cau mày, đưa đầu lưỡi hồng nhuận định liếm khóe miệng, đáng tiếc lại không với tới.
A.
Lúc này, một bàn tay bỗng nhiên đưa tới.
Nhẹ nhàng cọ xát bên mép nàng, lấy đi phần đường bám dính.
"Xong rồi."
Liễu Hinh sững sờ, nhịp tim như chậm đi nửa nhịp, rồi lại thấy đối phương đưa phần đường vừa lau vào miệng ăn.
"Ừm, không thể lãng phí được."
Khuôn mặt Liễu Hinh bỗng chốc đỏ bừng, nàng cắn chặt môi dưới.
Tiện tay cầm lấy một chiếc mặt nạ hình khuôn mặt tươi cười màu trắng trên sạp hàng bên đường, đeo lên che giấu đi sự bối rối của mình.
"Cái này... Rất đẹp đó."
Người bán hàng rong vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, cô nương đeo vào trông thật xinh đẹp."
Từ Phàm liếc nhìn, rồi cầm lên một chiếc mặt nạ màu đen hình răng nanh.
"Lão bản, hai cái này bao nhiêu tiền?"
"50 văn!"
Đeo lên mặt nạ màu đen, Từ Phàm bỗng thấy có chút tức cười, nhất là khi hắn còn đeo nó bị lệch nữa chứ.
Liễu Hinh bật cười thành tiếng, đưa tay chỉnh lại mặt nạ cho hắn.
Hai ánh mắt chạm nhau trong không trung, cách lớp mặt nạ, cả hai đều không thể nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.
Chỉ có một đôi tròng mắt.
Ánh mắt của hắn thật đẹp, đôi mắt lấp lánh dưới hàng lông mày, giống như một đống lửa trong bụi gai.
Phảng phất có thể thiêu đốt cả Cửu Châu thiên hạ.
Liễu Hinh có chút bối rối, vội vã rời mắt, sợ rằng chỉ một giây sau thôi mình sẽ chìm đắm vào đó mất.
Mấp máy môi, nàng chuẩn bị bước đi.
Nhưng mà...
Sắc mặt Liễu Hinh chợt biến đổi.
Một luồng khí lưu cực mạnh lao tới, vẽ thành một đường dài trên không trung, nhắm thẳng vào Từ Phàm.
Liễu Hinh đưa tay ra sau lưng đánh tan luồng khí lưu, đôi mày khẽ nhíu lại.
Từ Phàm thì dường như đã quen với việc này rồi, không hề ngạc nhiên, ngược lại còn lén lút ăn vụng một miếng kẹo hồ lô trong tay Liễu Hinh.
Ừm, không tệ.
"Là ai?" Liễu Hinh lạnh lùng hỏi.
Phanh!
Một tiếng động lớn bất ngờ vang lên, đám đông hoảng loạn.
Mấy bóng người từ bốn phía lao ra, bọn chúng vừa nãy còn là người bán rượu, người bán hàng rong, tiểu nhị khách sạn, người chồng dẫn vợ đi dạo phố...
Giờ đây chúng lộ rõ ý đồ, lưỡi dao nhắm thẳng vào Từ Phàm.
Liễu Hinh liếc nhìn, bàn tay ngọc khẽ vung lên.
Trong khoảnh khắc, mấy tên thích khách biến thành những bức tượng băng, hình thù vô cùng quỷ dị.
Sau đó ánh mắt nàng dừng lại ở hai ông lão đang ăn vội vàng bên sạp hàng ven đường, một người cao, một người thấp.
"Đại Đường trưởng công chúa, sao lại trà trộn với Đại Chu tể phụ ở đây?"
"Lắm lời." Liễu Hinh lạnh lùng nhìn hắn.
Ông lão dáng người thấp bé đột nhiên cứng đờ, ôm cổ phát ra tiếng nghẹn ngào, mặt đỏ tía lại, gân xanh nổi lên.
Rất nhanh lão ngã xuống đất, tắt thở.
Ông lão dáng người cao lớn biến sắc, nhưng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.
"Từ Phàm, ngươi có bản lĩnh thì ra đây đấu tay đôi với Lão Tử, đừng có mà núp sau lưng đàn bà, ngươi tính là đàn ông gì!"
Từ Phàm ngớ người, chỉ vào mình, "Ngươi? Muốn đấu tay đôi với ta?"
Ông lão dáng người cao lớn nói: "Đã là đàn ông thì có bản lĩnh đấu tay đôi với ta!"
Từ Phàm hừ nhẹ một tiếng, "Ngươi giỏi đánh nhau lắm à? Giỏi đánh nhau thì có ích gì, lăn lộn ngoài đường quan trọng là có thế lực, ngươi có số má gì trên đường này?"
"Đừng có nói nhảm nữa, ngươi chỉ cần nói ngươi có dám đấu tay đôi với ta không!"
"Đấu tay đôi thì đấu tay đôi, ta sợ ngươi chắc."
Từ Phàm bước lên một bước, nhưng cánh tay lại bị ai đó giữ lại.
Liễu Hinh lo lắng nhìn hắn.
Từ Phàm trao cho nàng một ánh mắt trấn an, "Yên tâm đi, mấy chuyện này ta thấy nhiều rồi."
"Lên đi!"
Từ Phàm hít sâu một hơi, rồi ngồi xếp bằng xuống.
... Làm cái gì vậy?
Ông lão dáng người cao lớn cau mày, nhưng không quản được nhiều như vậy, đối phương vậy mà thật dám đấu tay đôi với mình.
Chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, phất tay là diệt được!
Dứt lời, lão ngưng tụ một quyền khí khổng lồ.
"Oanh ——!"
Kim quang hiện lên xung quanh, Từ Phàm không hề hấn gì.
Hả?
Ông lão dáng người cao lớn kinh ngạc nhìn lớp kim quang này.
Lão đã sớm nghe nói vị Đại Chu tể phụ này có một kỹ năng đặc biệt, có thể tạo ra một lớp kim quang phòng ngự bao bọc cơ thể.
Nhưng dù sao thì hắn cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ mà thôi.
Ông lão dáng người cao lớn bắt pháp quyết trong tay, khẽ quát một tiếng, "Đi!"
Bản mệnh kiếm xuất hiện!
Kiếm tu rút ra bản mệnh kiếm, đồng nghĩa với việc không chết không ngừng.
Vút!
Mũi kiếm mang theo hàn khí vô tận lao thẳng vào lớp kim quang.
Nhưng đổi lại chỉ là bản mệnh kiếm bị bắn văng ra mấy trăm mét, ông lão dáng người cao lớn cũng lảo đảo lùi về phía sau.
"Sao hả?" Từ Phàm mỉm cười nhìn lão.
Ông lão dáng người cao lớn lau vết máu trên khóe miệng, "Ta thừa nhận ta không phá được cái trận pháp này, vậy thì các hạ định làm thế nào để đánh bại ta?"
Khóe miệng Từ Phàm khẽ nhếch lên, đánh bại ngươi?
Chẳng qua chỉ là nghiền chết một con kiến mà thôi.
Từ Phàm đột ngột đứng dậy, ông lão dáng người cao lớn giật mình kinh hãi, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
Sau đó, Từ Phàm đổi tư thế ngồi, mắt nhìn thẳng vào ông lão dáng người cao lớn.
"Ta hầm chết ngươi!!!"
Ông lão dáng người cao lớn: ...