Chương 32: Dẫu có mọi thứ không phải ta thuộc về ta, bầu bạn cùng bạch mã, tiếu ngạo tây phong.
Xuân đến hoa như gấm, hạ về lá tựa lụa.
Liễu Hinh hiểu rõ, nếu hao tổn thêm nữa, Đại Đường ắt sẽ bại vong.
Vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy công làm thủ, ba mươi vạn thiết kỵ tiến xuống phía nam, cùng Từ Phàm tại khu vực Giang Cốc tiến hành một trận quyết chiến.
Giang Cốc nhất chiến, trận chiến đủ để ghi lại vào sách sử hậu thế như một đại quyết chiến.
Trận chiến này, ở một trình độ nhất định, sẽ quyết định tương lai thiên hạ đi về đâu.
Đại Đường ở tại phương bắc, sản xuất nhiều chiến mã.
Thiết Phù Đồ kỵ binh lại càng nổi tiếng thiên hạ.
Được trang bị từ Mặc gia cơ quan thuật chế tạo hạng nặng kim loại khải giáp, chi phí vô cùng tốn kém, hơn nữa, loại khải giáp kim loại nặng như vậy chỉ có số ít tuấn mã mới có thể gánh vác, cũng không thể thiết lập quân đội trên quy mô lớn.
Cho nên, Thiết Phù Đồ chân chính chỉ có vẻn vẹn ngàn người mà thôi.
Mấy kỵ một tổ, liên hoàn xông trận, trên chiến trường, căn bản không ai có thể ngăn cản bọn họ.
Thường thường trong một đợt đại quy mô chiến dịch, Thiết Phù Đồ tổn thất tuyệt đối sẽ không vượt quá hai chữ số.
Phối hợp cùng với đó là những đội quân khinh kỵ binh hành động nhanh nhẹn, tới lui như gió, vận dụng đầy đủ các chiến thuật công kích, tập kích, nhiễu loạn, vây công, chặn hậu...
Đối với bộ binh tiến hành phân cách, giáp công, phối hợp Thiết Phù Đồ tác chiến.
Các quốc gia còn lại, khi đối kháng với Thiết Phù Đồ, chỉ có thể dùng phương thức trọng trang bộ binh cùng cung tiễn, nỏ thủ.
Bởi vì các nước căn bản không có cách nào xây dựng một nhánh kỵ binh có thể chống lại Thiết Phù Đồ.
Nhưng mà, Đại Đường mỗi lần chiến trường thất bại, thường thường tổn thất không lớn.
Nước khác cũng không thể gây cho Thiết Phù Đồ tổn thương chí mạng, nguyên nhân chính là ở tính cơ động quá mạnh mẽ của kỵ binh.
Trong thời đại vũ khí lạnh, có thể nói là cơ hồ không ai cản nổi.
Đã từng Đặng quốc nếm thử xây dựng một nhánh binh lính toàn là tu sĩ, cố gắng đối kháng Thiết Phù Đồ.
Nhưng chi phí cho một nhánh tu sĩ binh lính cao hơn Thiết Phù Đồ rất nhiều, thậm chí, tài lực để cấp dưỡng một nhánh tu sĩ binh lính có thể tạo ra hai đội Thiết Phù Đồ.
Hơn nữa, đám tu sĩ đơn binh tác chiến thì được, nhưng chém giết trên chiến trường quy mô lớn căn bản không phải sở trường của bọn họ.
Quan trọng nhất là, những kỹ năng có lực sát thương lớn, mặc dù đối với địch nhân uy hiếp rất lớn, nhưng thường thường đối với người mình tổn thương càng lớn hơn.
Cuối cùng, kế hoạch này cũng không giải quyết được gì.
...
Trong thời đại vũ khí lạnh, Thiết Phù Đồ cộng thêm tổ hợp khinh kỵ binh cơ hồ chính là sự phối hợp vạn năng.
Mà khu vực Giang Cốc, lại càng là địa điểm lý tưởng nhất để Thiết Phù Đồ tác chiến.
Quân đội Đại Chu lại am hiểu hơn về công thành, lấy bộ tốt là chủ yếu.
Trận đại chiến này, vừa mới bắt đầu, tựa như mọi người dự liệu.
Liễu Hinh dẫn đầu ba mươi vạn đại quân, mấy ngàn Thiết Phù Đồ, mấy vạn khinh kỵ binh một đường như vào chỗ không người.
Trên đường, chiến tất thắng, công tất hạ.
Quân đội Từ Phàm lưu lại hoàn toàn không phải đối thủ của kỵ binh hạng nặng, cuối cùng, đại quân đành phải rút lui.
Liễu Hinh dẫn đầu đại quân khí thế hung hăng giết đến vùng đất Hoài Nam.
Ngay khi mọi người đều cho rằng Liễu Hinh sắp vượt qua Đại Chu thì, một tin xấu truyền đến.
Hoài Nam chi chiến, Đại Đường đại bại.
Ba mươi vạn đại quân mười phần không còn một!
Đây là một kết quả khiến cho mọi người không thể ngờ được, rõ ràng, trước đó vài ngày, tin thắng lợi liên tục truyền đến.
Vào lúc này... làm sao lại đại bại rồi!?
Không chỉ là bọn họ, ngay cả quân đội Đại Đường cũng không hiểu, mình tại sao lại mơ mơ hồ hồ thất bại.
Trên chiến trường xuất hiện một đám bộ binh tinh nhuệ, dùng ma trát đao cán dài chuyên dùng để chém chân ngựa bọc trọng khải.
Một khi chân ngựa bị thương, liền sẽ té ngã.
Đây là một thủ đoạn liều mạng, bởi vì bộ binh rất khó dễ dàng chém trúng chân ngựa, một khi chém không trúng, bọn họ sẽ trở thành đối tượng đầu tiên bị kỵ binh bắn chết, chém chết, hoặc bị đoàn ngựa nghiền nát.
Dù chém trúng chân ngựa, thì ngựa cũng sẽ đè lên người bộ binh vì quán tính.
Nhưng những bộ binh này, phảng phất hoàn toàn không sợ chết, mục tiêu rõ ràng, phối hợp thích hợp, tính kỷ luật cao.
Sau đó, khi không còn chiến đấu giáp lá cà, quân đội Đại Đường phân tán ra, bố trí như trận tinh tú.
Nghe tiếng trống thì tiến lên, nghe tiếng kim thanh thì rút lui.
Khi thì tác chiến theo tổ nhỏ, khi thì tác chiến theo đơn vị lớn.
Khi kỵ binh Đại Đường xông vào, liền rơi vào vòng vây của Đại Chu.
Lập tức, quân đội Đại Chu dùng ma trát đao chặt chân ngựa, rồi giết kỵ binh rơi xuống từ trọng giáp.
Sau đó, quân đội Đại Đường lâm vào cận chiến.
Quân đội Đại Chu số lượng đông đảo, bộ tốt tác chiến lại mạnh hơn nhiều so với Đại Đường.
Trận đại chiến này ác liệt từ ban ngày đến hắc dạ, rồi từ đêm tối chiến đến ban ngày.
Quân đội Đại Đường tổn thất nặng nề vốn định rút binh.
Nhưng họ đã đơn độc thâm nhập, tương đương với nửa người lún vào vũng bùn, lúc này muốn lui binh nào còn kịp.
Lý Mục Chi dẫn đầu Hổ Bí quân chạy thẳng tới Vân Đình, Chiếc Sơn, Sáu Vịnh Sườn Núi tam địa.
Dễ như trở bàn tay chiếm tam địa vào túi, chặt đứt đường lui của Thiết Kỵ Đại Đường.
Sau đó, Từ Phàm hợp vây quân đội Đại Đường, cuối cùng, Thiết Kỵ Đại Đường danh chấn thiên hạ, chỉ còn Liễu Hinh suất lĩnh vài trăm người may mắn thoát thân.
Sau trận chiến này, Đại Đường không còn Thiết Phù Đồ.
Chi phí trang bị cho Thiết Phù Đồ vốn đã rất tốn kém, đồng thời, yêu cầu về tố chất binh sĩ cũng cực cao.
Người là bảo vật quý giá, ngựa cũng là bảo vật quý giá.
Không phải một sớm một chiều là có thể đào tạo ra được.
Trải qua trận chiến này, Đại Đường không còn tổ chức chiến dịch quy mô lớn, cơ bản mất đi thực lực đối kháng với Đại Chu.
Ba năm sau, Đại Chu lần lượt chiếm các nơi của Đại Đường, cuối cùng chỉ còn lại kinh thành.
Từ Phàm điều động bốn mươi vạn đại quân vây thành, cuối cùng, vị quân chủ thứ mười sáu của Đại Đường, cùng quan dân ra khỏi thành đầu hàng.
...
Đại Đường, Bất Quy Sơn.
Thân ảnh màu đỏ đứng sừng sững ở đỉnh núi, nhìn về phương xa rất lâu mà vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Cho đến khi một thanh âm vang dội từ phía sau vọng đến, "Ngươi nhìn cái gì vậy?"
Liễu Hinh thu tầm mắt lại, thản nhiên nói một câu, "Nhìn ngươi sắp thống nhất Trung Châu, trăm ngàn năm qua, Trung Châu còn chưa bao giờ thống nhất.
Ngươi xem như là người đầu tiên, có lẽ về sau cũng sẽ không có ai làm được nữa đâu."
"Ta sao nghe được giống như ngươi đang trào phúng ta vậy."
Từ Phàm ngồi xuống bên cạnh nàng.
Liễu Hinh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, bỗng nhiên đưa tay chạm vào ngực hắn, "Thật muốn đẩy ngươi xuống."
"Đẩy xuống ta cũng không chết được." Từ Phàm cười một tiếng.
"Vậy thì phế tu vi của ngươi, rồi đẩy ngươi xuống!" Liễu Hinh nói như thật.
"Lòng dạ đàn bà là độc ác nhất." Từ Phàm lắc đầu.
"Có độc cũng không độc bằng ngươi."
Liễu Hinh nói, trong giọng điệu mang theo chút tâm tình.
Từ Phàm cầm quả quýt trong tay xé làm đôi, đưa một nửa cho nàng: "Ngươi định đi đâu tiếp theo?"
Liễu Hinh hé đôi môi đỏ mọng, nhận lấy múi quýt.
"Ta à? Ta chuẩn bị trở về động thiên phúc địa.
Khí vận của Đại Đường bị hủy, tu vi của ta cũng giảm xuống rồi, ban đầu ta cố ý trì hoãn phi thăng để bảo vệ Đại Đường.
Hiện tại ta lại trở lại Đại Thừa kỳ, có lẽ phải tu hành thêm mấy ngàn năm, hoặc lâu hơn nữa.
Còn ngươi thì sao?"
"... Ta à... Ta còn có thể đi đâu, ta đương nhiên là trở về tiểu trấn rồi."
"Trở về tiểu trấn?"
Liễu Hinh kinh ngạc nhìn hắn, "Ngươi vừa làm một việc vĩ đại mà từ xưa đến nay chưa ai hoàn thành, kết quả xong việc ngươi lại muốn trở về tiểu trấn?"
Nói xong, nàng tựa hồ nghĩ tới điều gì, cười một tiếng, "Bất quá, như vậy... rất phù hợp với tính cách của ngươi."
Từ Phàm cũng cười theo.
Vạn vật tĩnh lặng, từng bông tuyết nhỏ từ trong bầu trời đêm xoay tròn rơi xuống.
"Lại có tuyết rơi."
Liễu Hinh ngẩng đầu lên, nhớ tới lần đầu tiên gặp Từ Phàm cũng là trong một ngày tuyết rơi như thế này.
Trong giây lát, cả hai đều im lặng.
Không phải không có gì để nói.
Mà là có quá nhiều điều muốn nói, nhưng đều không thể so sánh với khoảnh khắc tuyết bay đầy trời này.
Rất lâu, rất lâu sau.
Nàng xoay người, hướng hắn khẽ cười, "Ta đi."
Từ Phàm há miệng, nhưng không nói nên lời.
Hắn nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng hai người gặp nhau.
Núi cao đường xa, hôm nay từ biệt, e rằng cả đời này sẽ không còn gặp lại.
Dẫu có mọi thứ không thuộc về ta, bầu bạn cùng bạch mã, tiếu ngạo tây phong.
Hắn không nói lời tạm biệt, Yamaguchi cũng không thể tìm được một đóa hoa để chúc phúc.
Mà ngày mai, ngày mai rồi ngày kia...
Chỉ vì người ở trong gió, tụ tán không khỏi ngươi ta.
Hắn nhìn Liễu Hinh dần biến mất ở chân trời, lặng lẽ nói một câu.
"Đường này xa xôi, mong ngươi bình an vui sướng."
Liễu Hinh đang bay nhanh trên bầu trời dường như nghe được điều gì đó, khựng lại một chút, nhưng lập tức tăng tốc độ...