Chí Tôn Đặc Công

Chương 114: Nỗi niềm khó nói

Chương 114: Nỗi niềm khó nói


Mặc dù Dư Quang Thành bình thường hay cao ngạo, một câu một chữ có thể quyết định vận mệnh của rất nhiều người, nhưng lúc này hắn không có gì khác biệt với người thường.
Bất kể đàn ông nào khi nói đến chứng bệnh riêng tư nhất của mình ở trước mặt người đàn ông khác, dù người ngồi trước mặt là bác sĩ, cũng có cảm giác ngại ngùng như vậy.
Lúc này Dư Quang Thành rất ngượng ngùng, sắc mặt cũng hơi đỏ lên, xoa xoa tay nói:
- Không biết có phải do tuổi tác đã cao không, từ bảy tám năm trước, về chuyện nam nữ cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, đến bây giờ hình như đã không ăn thua rồi…
Dư Quang Thành nhìn Tần Dương, ánh mắt khao khát, thân là đàn ông, dù quyền thế lớn cỡ nào, khi lên giường lại không thể như một người đàn ông thực thụ, việc này hiển nhiên vô cùng có lực sát thương đối với tâm lý đàn ông.
Thiên tính của đàn ông là chinh phục, ban ngày trên thương trường, công ty chăm chỉ, chinh phục thế giới, buổi tối muốn chinh phục phụ nữ trên giường, đánh dấu tôn nghiêm của đàn ông.
Dư Quang Thành mới bốn mươi nhưng lại “không được”, điều này khiến hắn vô cùng khổ não. Không nói ở bên ngoài thế nào, nhưng ngay cả giữa vợ chồng với Lôi Thục Nghi, cơ bản cũng đã phế rồi, khiến Lôi Thục Nghi trách móc.
Thân làm đàn ông mà chuyện này không “cứng” lên được, không ngóc đầu lên được trước mặt Lôi Thục Nghi, khiến hắn cảm thấy ngại ngùng và mất mặt.
Trên mặt Tần Dương không hề toát ra bất kỳ thần sắc cười nhạo nào, khẽ cười nói:
- Dư đại ca đừng quá lo lắng. Thật ra bây giờ trong thành phố có rất nhiều người hoặc ít hoặc nhiều đều gặp vấn đề này. Một mặt là do áp lực công việc cuộc sống quá lớn, dẫn đến tinh thần mệt mỏi, mặt khác là do chúng ta ăn uống không lành mạnh, rượu thuốc lá và các thứ kích thích, rèn luyện không đầy đủ, dẫn đến thoái hóa cơ năng thân thể. Để em bắt mạch cho anh trước.
Dư Quang Thành sững sốt:
- Ở chỗ này sao, có cần tìm một nơi yên tĩnh?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Không cần phiền phức như vậy, chỗ này là được.
Dư Quang Thành vội vàng đưa tay ra, ba ngón tay Tần Dương bắt mạch, lẳng lặng cảm nhận mạch tượng của hắn. Tần Dương là người tu hành, giác quan bén nhạy hơn, cảm ứng đối với biến hóa nhẹ của mạch tượng cũng nhạy cảm chính xác hơn nhiều so với bác sĩ bình thường.
Sau khi bắt mạch tay trái tay phải của Dư Quang Thành xong, Tần Dương rút tay trở về, lại cẩn thận quan sát gần lưỡi, mắt và các vị trí khác của Dư Quang Thành, sau đó ngồi lại chỗ cũ.
- Dư đại ca, mấy năm nay có phải anh dùng không ít thuốc bổ, thuốc cường dương không?
Dư Quang Thành gật đầu lia lịa, vẻ mặt lúng túng:
- Đúng vậy, ban đầu sau khi cảm thấy trạng thái không tốt lắm, anh cũng ngại đi bệnh viện, tự mình uống các thứ rượu ngâm dương vật. Lúc bắt đầu hình như có tác dụng, sau đó lại cảm thấy rượu thuốc cũng không có tác dụng gì, mấy loại thuốc tây kích anh cũng uống không ít…
Tần Dương cười khổ nói:
- Thảo nào, anh đây là lửa xém lông mày, hăng quá hóa dở.
Dư Quang Thành thành khẩn trương hỏi:
- Vậy bệnh này…còn có cách trị không?
Tần Dương gật đầu nói:
- Cơ thể người tự có kĩ năng phục hồi, chỉ là tốc độ anh hao tổn cao hơn tốc độ phục hồi này nên mới tạo ra hao tổn thân thể. Thuốc bổ anh dùng trước đây đều quá mãnh liệt, giống như củi khô gặp dầu cháy càng mạnh, trên thực tế đối với cơ thể tổn thương sẽ càng lớn. Mà loại hao tổn này chỉ có thể tu bổ củng cố từng bước, tối kỵ dùng thuốc bổ, thuốc cường dương.
Hơi dừng lại một chút, Tần Dương cũng không vòng vo:
- Hôm nay em không đem theo ngân châm, để hôm nào em giúp anh châm cứu, kích thích cơ năng thân thể, kê cho anh một toa thuốc, anh dựa theo toa đó mà uống. Thời gian này, nhất định cấm tiệt chuyện phòng the, đợi khi em nói có thể mới được làm.
Dư Quang Thành vui mừng quá đỗi:
- Tần Dương, ý em là chuyện này còn cứu được à?
Tần Dương cười nói:
- Anh chẳng qua chỉ là tinh thần và cơ thể đồng thời hao tổn quá độ, cơ thể không bị bệnh gì nặng, chỉ cần từ từ tịnh dưỡng để nó khôi phục lại cơ năng bình thường là có thể hồi phục như cũ. Có điều, muốn long tinh hổ mãnh* như một người hai mươi tuổi thì không có khả năng rồi. Dù sao cơ thể người không phải nước không cạn, chỉ có điều anh uống thuốc bổ theo toa của em, việc này không phóng túng, chắc sẽ không tệ.
* mạnh mẽ như rồng hổ
Dư Quang Thành nghe Tần Dương nói vậy, nhất thời mừng rỡ không kể xiết. Bây giờ ngay cả thuốc phiện phản ứng cơ thể hắn cũng không quá lớn, trong lòng hắn thậm chí đã tuyệt vọng rồi. Bây giờ nghe Tần Dương nói có thể khôi phục tiêu chuẩn người bình thường, hắn còn dám mong cầu gì hơn nữa?
Thật ra con người dù bản thân không phải bác sĩ, ít nhiều đều có cảm nhận đối với cơ thể mình. Mấy năm nay hắn cũng loáng thoáng cảm thấy mình tẩm bổ quá mạnh, hơn nữa thường thường sau khi tẩm bổ xong lại hao tổn quá mạnh, sau đó lại tiếp tục tẩm bổ, tuần hoàn ác tính như vậy, dẫn đến thân thể ngày càng suy yếu.
Mấy năm nay đương nhiên hắn cũng hỏi qua nhiều chuyên gia, nhưng hiệu quả quá nhỏ. Thật ra phương thuốc Tần Dương kê tuy thần diệu, nhưng so với phương thuốc của mấy chuyên gia kia cũng không tốt hơn là mấy, chỉ yếu là Tần Dương chữa bệnh, bình thường phối hợp châm cứu với dược vật. Sự thần kì của Quan Âm châm này là bí kíp độc nhất, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao hắn có thể chữa bệnh không thể chữa cho người khác.
Phải biết sư phụ Mạc Vũ của Tần Dương được gọi là y võ song tuyệt, trong giới tu hành chính là thần y nổi tiếng.
“Quan Âm châm xuất ra, Diêm vương phải nhường đường”, đó không phải là gọi chơi.
- Trình độ có thể khôi phục như người thường đã là ngoài mong đợi rồi, sao dám mong cầu nhiều. Tần Dương, việc chữa trị này đại khái cần bao nhiêu thời gian?
Dư Quang Thành thành tỏ ra có chút gấp gáp vội vã, vấn đề này quấy nhiễu hắn quá lâu, hôm nay cuối cùng cũng thấy được ánh sáng, đương nhiên không thể chờ đợi.
Tần Dương cười nói:
- Dư đại ca, cơ thể anh rất suy kiệt, thuốc em kê thuộc về ôn bổ, hiệu quả sẽ không nhanh, em ước chừng cũng từ một tháng đến nửa tháng.
Hơi dừng lại một chút, Tần Dương lại bổ sung giải thích:
- Em đương nhiên có thể dùng ngân châm kích thích cơ thể anh, cho tối nay anh mạnh mẽ được ngay. Nhưng việc này không hề tốt cho cơ thể anh, chỉ có tổn thương thôi. Anh là đại ca của em, người một nhà, sao em có thể gài anh?
Mặc dù Dư Quang Thành rất muốn trải nghiệm lại cảm giác long tinh hổ mãnh thời còn trẻ, nhưng cũng biết Tần Dương nói có lý. Mấy năm nay hắn đã chịu khổ đủ rồi, sao còn dám càn rỡ?
- Không thành vấn đề, không gấp, không gấp. Một tháng thôi mà, em nói thế nào thì anh làm thế ấy, tuyệt đối không thiếu một phút!
Tần Dương cười nói:
- Ngoài châm cứu, thuốc bổ ra, anh còn phải tiến hành rèn luyện châm đối tính. Lần sau khi châm cứu em sẽ chỉ anh một số động tác, mỗi ngày anh đều phải làm. Thậm chí sau này cũng phải kiên trì làm, chỉ cần anh có thể làm được như em nói, không nói nhiều, ước tính Dư đại ca sáu mươi tuổi cũng có thể làm chuyện nam nữ như một người đàn ông bình thường.
Trước đây Dư Quang Thành đã biết y thuật thần kỳ của Tần Dương, bây giờ đương nhiên hoàn toàn tin tưởng lời nói của Tần Dương, hơn nữa còn tràn đầy mong đợi, đồng thời trong lòng tràn đầy vui mừng.
Lô Quân Di gặp nạn trên xe lửa nhưng đem lại cho Lôi gia một quý nhân, cũng là quý nhân của chính mình, có thể giúp hắn chữa bệnh khó nói nhiều năm nay. Việc này đối với một người đàn ông mà nói, quan trọng biết chừng nào!
So sánh mà nói, giống như chuyện đoàn phim hôm nay, tổn thất chút tiền có tính là gì, đắc tội chút người tính là gì?
Đáng lắm!
Chỉ cần có thể làm bạn với Tần Dương, mọi người đều như người thân, vậy sinh mệnh của bản thân cũng có thể nói là bảo đảm rồi, việc này có thể đo đếm bằng tiền sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất