Chương 117: Ra mắt mẹ vợ tương lai?
Tần Dương cúp điện thoại, híp mắt suy tính.
Mình nên nói cái gì?
Thu Tư nhất định sẽ hỏi đến sư phụ của mình, vậy mình phải trả lời thế nào?
Có nên gọi cho sư phụ trước một tiếng hay không?
Lúc Tần Dương đang ngẩn người, Lý Tư Kỳ đứng bên cạnh nháy nháy đôi mắt xinh đẹp, có chút nghi hoặc nhìn Tần Dương.
Cô Thu?
Là ai vậy?
Là người nhà của Tần Dương sao?
Tần Dương cảm nhận được ánh mắt tò mò của Lý Tư Kỳ, tỉnh táo trở lại, nhìn Lý Tư Kỳ đang tràn đầy tinh thần hóng hớt, không nhịn được cười một tiếng:
- Vẻ mặt này của cô là gì vậy? Là một vị trưởng bối, muốn gặp mặt tôi hỏi vài chuyện…
Lý Tư Kỳ híp mắt nói:
- Nghe không giống người lớn trong nhà cậu, có phải là đùa giỡn con gái nhà nào, giờ bị cha mẹ của người ta đến nhà trách vấn rồi không?
Tần Dương cười khổ, cái miệng của cô cũng độc thật đấy, lần nào cũng có thể đoán chính xác được một ít, mặc dù không phải là đùa giỡn Văn Vũ Nghiên, nhưng đúng là mẹ người ta tìm đến nhà…
- Làm gì có, ngay cả cô dâng đến tận cửa tôi còn chưa đùa giỡn, tôi đi đùa giỡn ai cơ chứ.
Tần Dương nở một nụ cười, chuyển sang chủ đề khác:
- Đúng rồi, lúc trước cô nói có thuê nhà, bây giờ không phải đều ở trong đoàn phim sao?
Lý Tư Kỳ gật đầu:
- Đúng vậy, bây giờ đều ở nhà khách của đoàn phim. Để tôi xem mọi việc thế nào đã, cứ ở mãi trong đoàn phim cũng rất buồn chán, phân cảnh của tôi cũng không nhiều lắm, không thiếu thời gian, chờ vài ngày sau khi tôi hoàn toàn thích ứng được, tôi vẫn sẽ thuê nhà ở, điều kiện trong nhà khách khá bình thường, ở địa bàn của mình vẫn thoải mái hơn nhiều.
Tần Dương cười nói:
- Vậy thì tùy cô, dù sao bây giờ cô đã nhận một phần thù lao, cũng không lo thiếu tiền, có thể để mình sống thoải mái một chút, cố gắng kiếm tiền cũng chỉ vì nâng cao chất lượng sống của mình hay sao?
- Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế. Đúng rồi, hôm nay vốn định mời cậu đi ăn cơm, kết quả là Dư tổng mời khách, chờ lúc khác đoàn phim nghỉ phép, tôi sẽ mời cậu ăn cơm, ừ, cả bạn cùng phòng của cậu nữa.
Tần Dương sảng khoái đồng ý:
- Được, biết người đẹp mời cơm, mọi người nhất định sẽ chạy rất nhanh.
Nơi quay phim không hề xa, đang lúc nói chuyện thì đã đến nhà khách nơi Lý Tư Kỳ ở, sau khi Lý Tư Kỳ xuống xe, taxi quay đầu đi về hướng đại học Trung Hải.
Lúc Tần Dương ra khỏi taxi, đã nhìn thấy phía dưới ký túc xá có một chiếc xe màu đen đậu ở bên đường, Thu Tư đang ngồi yên lặng trên một chiếc ghế ở vườn hoa bên cạnh đường, mắt nhìn xa xăm, thần thái nhàn nhã, không có chút bộ dạng gấp gáp.
Tần Dương hít một hơi, bước chân vững vàng tiến tới bên trong vườn hoa, nghe tiếng bước chân Thu Tư quay đầu lại, bà mỉm cười nhìn Tần Dương:
- Tiểu Tần, về rồi à?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Vâng ạ, cô Thu, để cô chờ lâu rồi.
Thu Tư cười cười, vỗ nhè nhẹ vào chiếc ghế dài mình đang ngồi:
- Nhiều năm rồi không yên lặng ngồi trong sân trường như vậy, cô lại nhớ đến rất nhiều ký ức, vui cũng có, mà không vui cũng có… Ngồi xuống rồi nói.
- Vâng.
Tần Dương ngồi xuống bên cạnh Thu Tư, giữa hai người có khoảng trống gần 30 cm.
Khoảng cách này không xa không gần.
Đèn đường vừa hay chiếu xuống gương mặt tinh tế không lưu lại bất kỳ dấu vết của năm tháng nào cả, Tần Dương cũng là lần đầu tiên nhìn Thu Tư gần đến như vậy, bên trong cái vẻ nhàn nhã kia mang vài phần trang trọng. Mặc dù bà ấy không nói gì, không làm gì, cũng không mặc trên người những thứ xa hoa, nhưng vẫn lặng lẽ tỏa ra khí chất của một vị phu nhân.
Gương mặt của Thu Tư rất đẹp, rất tinh tế, giống như một tiên nữ không dính bụi trần, ánh mắt bà ấy rất sáng, tựa như có thể nhìn thấu lòng người, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác ôn hòa, không hề áp bức, nụ cười của bà ấy cũng làm cho người khác cảm thấy thật thoải mái.
Đây là người phụ nữ mà mọi cử động của bà đều làm cho mọi người cảm thấy thoải mái và hạnh phúc, trời sinh đã mang trong người thiện cảm.
Lúc Tần Dương quan sát Thu Tư, Thu Tư cũng đang quan sát Tần Dương, chẳng qua là ánh mắt sáng ngời, khuôn miệng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt, làm cho Tần Dương có chút cảm giác dựng cả lông lên, tim đánh trống trong lồng ngực.
Đây là ánh mắt gì?
Cái này có tính là ra mắt mẹ vợ tương lai không?
Tần Dương bị ánh mắt sáng mời của Thu Tư nhìn có chút bất an lo lắng, nên quyết định chủ động nói trước, hơi lúng túng cười cười, mở miệng hỏi:
- Cô Thu, hôm nay cô tìm con có việc gì không?
Thu Tư cười cười:
- Không có việc gì lớn, chỉ muốn trò chuyện với con một chút, thuận tiện xem con thế nào.
Xem mình thế nào?
Trò chuyện một chút, mình có thể hiểu được, bà ấy nhất định là muốn biết tình trạng của sư phụ hiện nay, những năm nay sống ra sao, nhưng xem mình thế nào là có ý gì.
Trong lòng Tần Dương dâng lên mấy phần cảnh giác, sư phụ đã bảo mình tặng quà cho Thu Tư, hẳn là không cho mình tự ý liên lạc với bà ấy, chắc chuyện liên quan đến Văn Vũ Nghiên, Thu Tư hẳn không biết đấy chứ?
Vân Vân…
Sư phụ để mình đưa cái hộp gỗ đàn, chẳng lẽ bên trong đó có gì đó liên quan đến Văn Vũ Nghiên sao?
Nếu ngoại trừ chuyện của Văn Vũ Nghiên, Thu Tư hẳn sẽ không dùng ánh mắt kỳ quái đó để nhìn mình đâu?
Tâm tư của Tần Dương thay đổi rất nhanh, mỉm cười trả lời:
- Cô Thu muốn biết tình hình của sư phụ con gần đây à?
Thu Tư hé miệng mỉm cười:
- Ừ, những năm này ông ấy sống thế nào?
Tần Dương trên đường về cũng đã nghĩ đến vấn đề này, lập tức trả lời không do dự, thản nhiên nói:
- Cuộc sống khá tốt, thân thể cũng khỏe, cũng được mọi người tôn kính, chẳng qua là…
Thu Tư thấy giọng nói của Tần Dương dừng lại, khẽ thở dài:
- Chẳng qua là trong lòng không buông bỏ được cô, phải không?
Tần Dương khẽ cắn răng, gật đầu:
- Vâng, từ lúc bái sư đến giờ, ông ấy chưa từng buông bỏ. Hằng năm, vào cùng một ngày ông ấy sẽ uống say một trận, ông ấy coi chiếc đồng hồ này như một vật trân quý, hết lòng bảo vệ, mặc dù con không biết đằng sau nó có câu chuyện gì nhưng con thấy nó nhất định rất quan trọng đối với ông ấy.
Hơi thở của Thu Tư vô hình nặng nề hơn hai phần, ánh mắt cũng không bình tĩnh như trước nữa. Bà ấy rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thủ thỉ:
- Nếu như vây, cần gì ban đầu phải…
Tần Dương không nhịn được hỏi:
- Cô Thu, có thể nói cho con biết chút chuyện của hai người không?
Thu Tư nháy mắt một cái, ngẩng đầu lên, ánh mắt có vẻ bi thương:
- Cô với sư phụ con từng yêu nhau, nhưng bởi vì một vài chuyện, cuối cùng vẫn không đến được với nhau. Nhiều năm như vậy, ông ấy không buông bỏ cô, cô làm sao có thể buông bỏ ông ấy cơ chứ…
- Haiz, cô cũng không nói chi tiết làm gì, cho dù thế nào, chuyện của cô với sư phụ con cũng là chuyện đã qua, không nên để nó trở thành gánh nặng của con.
Thu Tư hơi dừng lại một chút, mắt nhìn chằm chằm vào Tần Dương:
- Sư phụ con có từng nói gì với con không?
Tần Dương có chút do dự trả lời:
- Sư phụ con nói năm đó tính khí ông ấy cao ngạo không chịu được thiệt thòi, có mâu thuẫn với gia đình của cô Thu, gây ra sự cố, trong lòng ông ấy áy náy, không thể nào đối mặt với cô, cho nên mới rời đi…
Thu Tư vẫy tay:
- Tính cách của sư phụ con, cô còn rõ hơn cả ông ấy. Những điều này con không nói cô cũng hiểu được. Cô muốn hỏi, sư phụ con có từng nói với con chuyện liên quan đến con gái Vũ Nghiên của cô không?
Tần Dương lập tức có hai phần khẩn trương, giờ khai hay không khai đây?
Điều này rất khó xử.
Ngay khi Tần Dương phân vân không ngừng, Thu Tư như nhìn thấu tất cả, nhẹ cười thành tiếng:
- Con đang lo lắng sao, có phải ông ấy muốn con theo đuổi Vũ Nghiên, cưới con bé làm vợ hay không?