Chương 139: Mày có thể đánh mấy người?
Bắp chân của người đàn ông mặc áo sơ mi caro bị cắm một dao, hắn nhìn Tần Dương đi đến, cả người đều run rẩy.
Cục gạch đầm đìa máu tươi trong mắt dường như đã hắn trở thành một thứ rất kinh khủng vậy.
Hắn đã từng dùng gạch này để đập nát tay người khác, hắn vẫn luôn cảm thấy gạch là đồ tốt, cầm tiện tay, đánh người khác cũng thuận lợi, hơn nữa cũng không dễ dàng dồn người khác vào chỗ chết, không lo xảy ra chuyện. Hắn vẫn thường dùng, rất thoải mái, nhưng hôm nay hắn lại trở thành đối tượng bị đánh, hắn làm sao thoải mái cho được nữa.
- Người anh em, cậu nói đi, cần điều kiện gì cậu mới chịu bỏ qua cho tôi?
Hắn ta không do dự cầu xin:
- Tôi cho cậu tiền, cậu bỏ qua cho hai tay của tôi nhé, tôi cho cậu mười ngàn, được không?
Tần Dương cười cười:
- Hắn cho mày bao nhiêu để phế tay của tao?
Hắn ta không do dự bán đứng cái tên đi nhặt phụ nữ, hắn trực tiếp móc trong túi ra một xấp tiền:
- Bao nhiêu đây, toàn bộ đều ở trong này, tôi chưa động tới một đồng nào cả, tôi để lại hết cho cậu, cậu bỏ qua cho tôi, được không?
Tần Dương quét mắt qua xấp tiền kia, cười nói:
- Không cần, chính mày giữ đi, tao thấy mày cũng sắp dùng đến rồi đấy.
Mặt hắn ta lập tức biến sắc, hắn đương nhiên hiểu Tần Dương đang nói cái gì, nhưng làm sao mà dùng cơ chứ?
Đó là tiền chữa thương đó!
Cầu xin không được, người đàn ông mặc áo sơ mi ca rô đánh liều đe dọa:
- Thằng ranh con, mày đừng có vênh váo, lão đại tao sắp mang người đến rồi, đến lúc đó mày muốn chạy cũng không thoát nổi đâu!
Tần Dương giơ chân lên, tùy ý đạp hắn ta ngã xuống đất sau đó ngồi xổm bên cạnh, nắm lấy cánh tay hắn đang không ngừng giẫy giụa, giẫm xuống dưới chân.
- Tao không cần chạy, tao để cho mày gọi điện thoại cho lão đại của mày tới không phải vì đợi hắn đến hay sao.
Tần Dương thuận miệng trả lời một câu, tay phải giơ cục gạch lên, sau đó đập mạnh xuống.
- Aaaaa!
Hắn ta kêu gào thảm thiết, cả người đều giống như bị người khác đánh văng lên sau đó lại ngã về mặt đất, cả người và khuôn mặt đau nhức mà không ngừng nhăn nhó, nước mắt nước mũi theo nhau chảy xuống, trông rất thê thảm.
Tần Dương không gấp, không nóng nảy đi sang bên kia, giẫm lên tay còn lại của hắn.
Hắn ta mặc dù còn đang giẫy giụa, nhưng người đã không còn sức lực nào nữa, hắn đã hoàn toàn sợ hãi, hoàn toàn tuyệt vọng.
Dù biết rõ tiếp theo hắn còn nhận thêm một cú đánh nữa, nhưng hắn đã không còn dũng khí phản kháng, quả thật hắn cũng không còn năng lực để phản kháng nữa.
Cục gạch rơi xuống, nặng nề đập trên tay hắn, đương nhiên ngay sau đó chính là tiếng kêu gào thảm thiết. Cục gạch dầm dề máu tươi cũng rốt cuộc cũng hoàn thành sứ mạng của nó, vỡ thành hai mảnh.
Tần Dương vỗ tay lên cục gạch đã vỡ nát, đứng ở trước mặt người đàn ông mặt áo sơ mi ca rô, lạnh lùng hỏi:
- Lão đại mày chừng nào mới đến?
Tên kia đã không dám chạm vào bất kỳ thứ gì nữa, đau đớn kịch liệt làm cho cả người hắn run rẩy không ngừng. Nghe câu hỏi của Tần Dương và nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tần Dương, tim hắn ta đột nhiên rung lên một cái, nghĩ đến một khả năng hắn không nghĩ đến.
Người này hung tàn như vậy, hắn để mình gọi điện cho lão đại, để cho mình gọi cứu binh, hắn rõ ràng là muốn bắt hết một lưới!
Hắn chính mắt nhìn thấy Tần Dương đập từng cái tay một, mình cũng đã trải qua cái cảm giác đau đến xương cốt đó, đau đến tuyệt vọng. Hắn nhìn thấy Tần Dương lạnh lùng độc ác như thế, bỗng nhên hắn đột nhiên cảm giác rằng, cho dù là anh Cường mang người tới cũng chưa chắc là đối thủ của người này.
Hắn mong anh Cường sẽ báo thù cho hắn, nhưng bây giờ cũng bắt đầu sợ hãi, nếu như anh Cường mang người tới, nhóm người kia ắt sẽ gặp phải kết quả như mình, sau cùng anh Cường nổi điên lại giận cá chém thớt lên người hắn thì sao?
- Anh ấy… đến ngay thôi.
Tần Dương đang muốn nói gì đó thì một loạt tiếng bóp phanh xe vang lên, sau đó là tiếng bước chân dày đặc, một đám người tràn vào con hẻm nhỏ.
Ánh mắt của Tần Dương hơi nheo lại, đứng lên, nhìn chằm chằm vào đám người đang xông đến.
Người đến quả thật không ít, có lẽ hơn hai mươi tên, trong tay ai cũng cầm vũ khí, mã tấu, dao, gậy sắt, ống thép, vân vân…, khí thế hung hăng tràn vào trong hẻm.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đang nằm trên đất nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hắn nhất thời sáng lên. Hắn còn đang lo, lỡ như anh Cường chỉ mang mấy người đến thì không phải là đến nạp mạng sao, nay lại nhìn thấy nhiều người như vậy, trong lòng cũng an tâm không ít.
Cho dù hắn có thể đánh nữa, cũng chỉ có một mình đánh với hai mươi mấy người, còn mang nhiều vũ khí như thế, mày có thể thắng được sao?
- Anh Cường!
Người đàn ông mặc áo sơ mi caro kêu một tiếng, âm thanh có chút hưng phấn, tràn đầy mong đợi, còn không quên hung hăng nhìn Tần Dương một cái.
Thằng ranh con, mày đi chết đi!
Đi ở phía trước cùng là một người là một người đàn ông trọc đầu chừng bốn mươi tuổi, mặc áo thun đen có hình rồng bay, trên cổ mang một sợi dây chuyền vàng lớn, trên trán có một vết sẹo, làm cho mặt hắn thêm mấy phần hung ác.
Người đàn ông trọc đầu chính là anh Cường, hắn nhìn mấy người ngã trên đất, hai tay mỗi tên đều máu thịt bị bầy nhầy hết cả, trên mặt có chút kinh ngạc.
- Thằng ranh, ra tay thật độc ác.
Ánh mắt Tần Dương quét qua đánh người khí thế hung hăng này, sau đó ánh mắt rơi trên mặt tên trọc đầu:
- Anh chính là lão đại của hắn à?
Anh Cường gật đầu nhìn chằm chằm tên Tần Dương:
- Đúng, tao chính là lão đại của hắn. Thằng ranh con, lai lịch của mày thế nào đây?
Tần Dương nhe răng cười lộ ra hàng răng trắng:
- Tôi chỉ đơn thuần là sinh viên mà thôi, không có lai lịch gì cả.
Anh Cường nhìn Tần Dương đến tận bây giờ vẫn có thể cười được, trong lòng cảm thấy quái lạ, thằng nhóc này có thứ gì cảm thấy mình vẫn có thể đánh nhau sao?
Cứ ngạo mạn đi, một mình mày có thể đánh hết được hai mươi mấy người này không?
Cho dù tao có phải nằm trên đất, tao cũng phải đè mày chết trước!
- Thằng ranh, mày đánh em tao bị thương, chuyện này nên tính thế nào?
Tần Dương cười cười:
- Không có gì đáng nói cả. Các người đánh thắng tôi rồi thì tất nhiên quy tắc gì đó là do mấy người đặt ra, vậy nếu tôi đánh thắng các người, thì tôi có thể đặt quy tắc rồi, mấy người nói cũng vô ích.
- Xem ra mày cảm thấy mình đánh nhau rất được hay sao?
Anh Cường chỉ một đám người sau lưng, hừ lạnh một tiếng:
- Tao mang theo hơn hai mươi anh em, mày nghĩ mày có thể đánh được mấy người?
Tần Dương cười cười:
- Tôi có thể đánh được mấy người, chẳng phải cứ đánh xong ắt sẽ biết hay sao?
Anh Cường cười nhạt:
- Lá gan của thằng nhóc này cũng thật là lớn. Được, tao thuận theo ý muốn của mày, cứ đánh xong tao sẽ từ từ nói chuyện đời với mày!
Ánh mắt Tần Dương quét qua đám côn đồ đã chuẩn bị tùy thời điểm xong lên kia:
- Được, hy vọng đến lúc đó mày vẫn còn khí thế như bây giờ!
Anh Cường cười nhạt một tiếng, hắn tin tưởng Tần Dương nhất định đánh rất được, nếu không mấy người nằm trên đất kia cũng không thảm hại như thế, nhưng hắn vẫn không tin một mình hắn có thể đánh lại hơn hai mấy con người!
Anh Cường lui về sau một bước, quơ cả hai tay về phía trước một cái, lớn tiếng quát lên:
- Toàn bộ lên hết cho anh!