Chương 141: Do tự vệ, tôi đã đánh bọn họ
Cảnh sát tới không ít, nhưng bọn họ không chế được toàn bộ, khi thấy rõ cảnh tượng xung quanh, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh.
Cái đệch, bi thảm dữ vậy!
Ồng thép, gậy sắt, gậy bóng chày và các dụng cụ khác nằm tán loạn trên đất, người bị thương rên la thảm thiết ôm tay ôm chân ngã dưới đất, mọi thứ này đều cho thấy ở đây đã xảy ra một ẩu đả hết sức thảm khốc.
- Ngồi xuống hết, hai tay ôm đầu, thành thực một chút!
Một nhóm cảnh sát đều đã khống chế được đám người của anh Cường vẫn còn sức chiến đấu, ánh mắt một viên cảnh sát chừng ba mươi tuổi lướt qua đám người, liền nhìn thấy anh Cường.
- Tôi còn tưởng là ai, thì ra là anh. Tề Cường, khiêu khích với ai hả, cướp địa bàn sao?
Tề Cường vẻ mặt đưa đám:
- Chúng tôi không khai chiến, không cướp địa bàn.
Viên cảnh sát kia nhìn lướt xung quanh thấy người nằm đầy đất, lại nhìn Tần Dương đang đứng đối diện, ánh mắt có chút kỳ quái.
Khai chiến kịch liệt như vậy, ít nhất cũng phải có hai băng nhóm, thực lực tương đương chứ?
Nhưng ở đây hình như không thấy bóng dáng nhóm còn lại đâu, chẳng lẽ đã chạy rồi?
- Tề Cường, thành thực khai báo đi, đánh nhau với ai, bọn chúng đâu?
Tề Cường đưa tay chỉ Tần Dương, bực bội trong lòng khiến hắn thiếu chút nữa không nhịn được muốn khóc lên. Hắn lăn lộn nhiều năm như vậy, đã bao giờ thảm như vậy chứ?
Bọn họ trước giờ đều trốn cảnh sát, đánh nhau xong đều chạy như bay, sợ bị cảnh sát bắt giữ, nhưng hôm nay lại nhờ cảnh sát cứu mạng, việc này đối với bọn họ thật sự quá sức châm biếm.
Nam cảnh sát sững sốt, ánh mắt rơi trên người Tần Dương, hơi có chút nghi ngờ, Tề Cường chỉ hắn là ý gì?
- Cậu là ai?
Thần sắc Tần Dương bình tĩnh trả lời:
- Tôi tên Tần Dương, sinh viên năm nhất đại học Trung Hải. Tôi là nhạc công chơi piano của quán bar Mộng Điệp bên cạnh. Vừa biểu diễn xong, tôi rời khỏi quán bar, bọn họ dùng dao găm ép tôi đến hẻm này, muốn phế hai tay tôi. Xuất phát từ tự vệ, tôi đã đánh bọn họ. Sau đó bọn họ lại kêu thêm vài người tới, phát động vây đánh tôi. Vì bảo vệ cho mình được an toàn, tôi đã phản kháng lại, hạ gục một số người trong đó. Sau đó các anh liền chạy đến…
Mọi người ở đây đều ngẩn ra.
Nhóm cảnh sát tôi nhìn anh anh nhìn tôi, ánh mắt lộ ra thần sắc khó tin. Ngón tay nam cảnh sát kia chỉ người nằm trên đất:
- Một mình cậu? Đám này đều do cậu hạ gục?
Tần Dương sớm đã buông hai tay xuống, thần sắc bình tĩnh trả lời:
- Phải, bọn họ tay cầm các loại vũ khí tấn công tôi. Vì bảo vệ chính tôi được an toàn, tôi buộc phải tự vệ, đánh ngã bọn họ. Tôi nghĩ cái này không phạm pháp chứ.
Nam cảnh sát kia vẫn không dám tin, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tề Cường:
- Tề Cường, đám này đều là người của anh, hắn nói thật chứ?
Thần sắc trên mặt Tề Cường xanh đỏ đan xen, hắn rất muốn tố cáo Tần Dương hung tàn đánh người, đập đầu ngón tay, nhưng hắn quả thực không thể nói ra.
Bọn chúng tổng cộng ít nhất có ba mươi người, vây đánh một người, kết quả còn bị người ta đánh, đánh ngã hơn một nửa, hắn chẳng lẽ còn không biết xấu hổ nói mình là bên bị hại? Chẳng lẽ còn không biết xấu hổ để cảnh sát giúp mình làm chủ?
Nếu hắn làm vậy, chuyện này bị truyền ra, sợ là cả đời cũng không ngóc đầu lên được...
Tề Cường không lên tiếng, coi như thầm chấp nhận lời giải thích của Tần Dương. Tất cả cảnh sát nhất thời trợn to hai mắt, đánh giá Tần Dương như nhìn thấy siêu nhân.
Tần Dương tự khai thân phận, sinh viên đại học Trung Hải, nhạc công piano, hai thân phận này đã khiến mấy cảnh sát thừa nhận hắn trong lòng, đứng về phía hắn. Mọi người đều ở khu này, Tề Cường là loại người gì, lẽ nào mọi người còn không biết sao?
Rất rõ ràng, Tần Dương là người tốt, là vô tội, Tề Cường người xấu, là kẻ phạm tội, chỉ có điều đã chọn sai đối tượng.
Giọng nói nam cảnh sát cũng ôn hòa hai phần:
- Tần Dương phải không, sao bọn chúng lại đối phó cậu, muốn phế hai tay cậu?
Tần Dương chỉ kẻ nhặt phụ nữ mặt như màu đất bên góc tường:
- Tối hôm qua một khách nữ uống say ở quán bar Mộng Điệp, hắn muốn cưỡng ép đưa người rời đi. Tôi đuổi hắn đi, sau đó hắn uy hiếp muốn phế tay tôi. Hôm nay hắn liền bỏ tiền mướn Tề Cường đưa người đến chặn tôi, tiền hắn thuê bọn họ vẫn còn trong túi hắn.
Tần Dương lại chỉ người đàn ông mặc áo sơ mi ca rô, kể lại mọi chuyện một cách đơn giản, ngọn nguồn mọi chuyện liền rõ ràng.
Kẻ nhặt phụ nữ ở quán bar bị người phá hoại việc tốt, hắn ghi hận trong lòng, tìm người trả thù, kết quả bị đánh ngược lại, sau đó đám côn đồ được thuê không cam tâm, lại tìm lão đại anh Cường của mình dẫn người đến giúp, sau đó lại bị hạ gục.
Dám làm việc nghĩa, nhóm cảnh sát có cảm tình với Tần Dương nhiều hơn vài phần, ánh mắt nhìn Tần Dương càng nóng rực. Cũng hết cách rồi, sức chiến đấu siêu cường kia quả thực quá rung động người mà.
- Tần Dương, cậu từng được huấn luyện rồi à? Một người đánh một nhiều người, cậu có bị thương không?
Trên người Tần Dương thật ra không có vấn đề gì lớn, nhưng hắn không muốn bại lộ bản thân quá, gật đầu nói:
- Ăn rất nhiều gậy, vẫn chưa bị chém chết…
Nam cảnh sát vừa muốn nói, một giọng nữ thanh thúy truyền tới:
- Cao Quân, tình hình thế nào, có thương vong không?
Nam cảnh sát quay đầu cười khổ nói:
- Đội trưởng Kiều, bị thương không ít, không có người chết, có điều sự việc có chút bất ngờ.
Tần Dương cũng theo bản năng quay đầu nhìn, vừa khéo nhìn thấy một phụ nữ mặc áo sơ mi quần jean đi tới. Người phụ nữ vóc người cao gầy, tuổi chừng hai mươi bốn hai mươi lăm, mặt mũi xinh đẹp, bước đi mang theo gió, cho người cho cảm giác anh tư hiên ngang.
Tần Dương sững sốt, không phải vì người phụ nữ này đẹp, mà vì hắn biết người này!
Kiều Vi!
Tần Dương vừa suy nghĩ, liền thư thái, không phải trước đây Kiều Vi đã nói cô ấy làm đội trưởng cục cảnh sát khu này sao. Chỗ này có đánh nhau nảy lửa như vậy, cô ấy xuất hiện ở đây cũng là chuyện hợp tình lý.
Kiều Vi đi đến bên cạnh nam cảnh sát kia, ánh mắt lướt qua số người bị thương trên đất, chân mày nhất thời nhíu lại, vừa định nói chuyện, cô cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, quay đầu nhìn lại, cũng sửng sốt như vậy.
- Tần Dương! Sao cậu ở đây?
Tần Dương khẽ mỉm cười:
- Kiều tiểu thư.
Biểu cảm nam cảnh sát kinh ngạc nhìn Tần Dương, lại nhìn Kiều Vi:
- Đội trưởng Kiều, các người quen biết sao?
- Ừ, một người bạn.
Kiều Vi trả lời, nhanh chóng bước qua:
- Tôi nhận được điện thoại, có người báo cảnh sát nói chỗ này có người dùng hung khí đánh nhau mới đưa đội đến, sao cậu ở đây?
Nam cảnh sát ở bên cạnh chen vào nói, nhanh chóng giải thích toàn bộ chuyện đã xảy ra, Kiều Vi nghe xong trợn to hai mắt.
- Tần Dương, những người này…đều bị cậu đánh?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Tôi cũng là do tự vệ.
Đôi mắt Kiều Vi đều phát sáng, hoàn toàn không quan tâm chuyện có phải tự vệ hay không, mặt đầy thán phục nói:
- Tôi nghe Vũ Nghiên nói cậu đánh nhau rất khá, một người hạ gục mấy tên côn đồ cầm hung khí, còn lấy của tên cầm đầu mười vạn đồng tiền. Nhưng cậu như này cũng quá khoa trương rồi đó, một người chọi mười mấy người. Phải rồi, cậu có bị thương không?
Nhóm cảnh sát bên cạnh nghe Kiều Vi nói như vậy, thần sắc nhất thời có chút quái dị, hạ gục côn đồ có là gì, còn bắt chẹt mười vạn đồng tiền?
Có cần ác vậy không?
Đám người Tề Cường nghe lời Kiều Vi nói, sắc mặt lại trắng đi hai phần.
Chết tiệt, con bà nó tên này vẫn là học sinh?
Tên này còn du côn hơn mình nữa đấy?
Đánh côn đồ, còn gạt người ta mười vạn tiền?
Nếu hôm nay không phải cảnh sát đến, vậy hắn có đánh gục mình trước, sau đó lại hung hãn lừa mình một chút tiền không?