Chương 146: Cảnh tượng tương đồng
Việc đụng độ mấy người anh Cương không ảnh hưởng chút nào đến cuộc sống của Tần Dương.
Chiều hôm ấy Kiều Vi gọi cho hắn, kể cho hắn nghe những việc xảy ra sau đó. Tần Dương đã điều tra khá rõ ràng và biết rằng trong chuyện này hắn là người bị hại, nên hắn không lo sợ phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào. Đối với mấy người anh Cương, bọn chúng đã có luật pháp trừng trị, bình thường Kiều Vi vốn đã ghét bỏ mấy kẻ như bọn chúng, lần này có cơ hội tóm gọn, sao có thể cho qua được?
Khi nhận được cuộc gọi từ Kiều Vi, Tần Dương đang ở nhà giáo sư Trương Minh luyện bản “Réminiscences de Don Juan”. Rất ngạc nhiên, cô không ngờ Tần Dương còn trẻ như vậy mà đã đạt được những thành công khiến người khác kinh ngạc đến thế. Có vẻ như lần này giáo sư Trương đã thật sự nhặt được một viên ngọc sáng, chẳng trách ông ấy nghiêm túc đào tạo hắn như vậy,
Hắn dùng bữa tối ở nhà giáo sư Trương Minh. Vợ Trương Minh - Hồ Tuệ nấu cho Tần Dương món thịt kho tàu và cá hấp. Lần này vì có Tần Dương ở lại ăn cơm cùng nên bà mới nấu những món như vậy, còn bình thường đôi vợ chồng già ăn uống khá thanh đạm.
Hai vợ chồng họ hoàn toàn coi Tần Dương như con mình. Mỗi lần Tần Dương không chịu ăn thịt hoặc không ăn đủ no, bữa cơm lập tức sẽ dừng lại khiến hắn chịu không nổi, trái tim bất giác cũng nóng lên.
Sau khi rời khỏi nhà Trương Minh, Tần Dương trực tiếp bắt một chiếc xe chạy thẳng đến quán bar. Vừa bước vào quán bar hắn đã phát hiện ánh mắt mấy người Tiền Tiểu Quyên bọn họ nhìn hắn hơi khác, trong ánh mắt chứa phần nhiều sự thán phục và sung bái, dáng vẻ như có điều gì muốn nói nhưng khó mở lời.
Tần Dương thấy ánh mắt khác lạ đó của Tiền Tiểu Quyên, phần nào cũng đoán được là có liên quan đến sự việc xảy ra đêm qua. Hắn cười nói:
- Muốn hỏi gì thì hỏi đi. Cô như vậy khiến tôi không chịu nổi.
Tần Dương vừa dứt lời, ánh mắt Tiền Tiểu Quyên liền sáng lấp lánh. Cô sáp lại gần, nói:
- Tần Dương, đêm qua cậu đánh nhau đấy à?
Tần Dương gật đầu:
- Ừm. Đêm trước có một tên ôm hận với tôi, tìm mấy người đến gây rối, đương nhiên thôi không thể khoanh tay chịu chết được, nên có đánh một trận.
Một cậu nhân viên nam ngại ngùng đến gần, vẻ mặt đầy sự nể phục:
- Nghe nói anh Cương đích thân đưa người đến, nhưng đều bị cậu quét sạch. Nghe nói còn có mấy tên phải đưa vào viện, có thật thế không?
- Đương nhiên là thật. Cảnh sát đã nói vậy, lẽ nào còn giả được sao!
Một cậu nhân viên khác cũng đến góp vui, tâm trạng phấn khích nói liên tục:
- Tần Dương, cậu quả thực lợi hại. Mấy tên đó ở khu này không ai dám động đến, thế mà lại bị một mình cậu dẹp hết. Mọi người ở đây quả thực phải cảm ơn cậu rồi.
- Đúng đúng đúng. Mấy tên đấy quả đáng căm hờn. Lần trước tôi vô tình va phải một tên, thế là bị trấn lột mất năm trăm tệ, nếu không sẽ bị bao vây. Vụ việc hôm qua quả thực khiến lòng người sảng khoái. Tần Dương, cậu là thần tượng của chúng tôi!
Dù là nam hay nữ, đều yêu quý và sùng bái hắn như một vị anh hùng. Không còn nghi ngờ gì nữa, từ giây phút đó Tần Dương đã là kẻ nghĩa sĩ ra tay trừ gian diệt bạo trong lòng họ. Nếu như có thêm bộ áo choàng của người dơi thì tin chắc rằng với bọn họ, Tần Dương chính là hình thượng Batman ngoài đời thật.
- Được rồi, đừng có vây quanh Tần Dương nữa. Không muốn làm việc nữa phải không?
Tiếng Giang Ly vang lên ngay bên cạnh khiến mấy người nhân viên mất còn đang phát sáng lập tức chạy đi làm việc. Cô quét mắt nhìn Tần Dương một lượt từ trên xuống dưới, trong ánh mắt cũng mang sự hiếu kỳ giống hệt như Tiền Tiểu Quyên.
Tần Dương cười khổ:
- Chị Ly, đừng nhìn em như vậy. Ánh mắt kỳ quái như thế khiến em cảm thấy mình cứ như người ngoài hành tinh…
Gương mặt Giang Ly hơi đỏ, cô trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường.
- Tôi thấy cậu được phết đấy chứ. Người bình thường làm gì có ai đánh gục được nhiều người đến thế, lại còn dùng tay không…
Tần Dương cười cười, lặp lại lý do thoái thác đã tự biên.
- Em đã từng học võ, cũng luyện cả đấu đối kháng. Không mấy khi lâm trận, nhưng cũng tích cho mình được chút kinh nghiệm lúc đánh nhau.
Giang Ly không nghĩ quá sâu xa, lên tiếng khen ngợi:
- Trông cậu nhã nhặn thế này, không ngờ lúc lâm trận lại dũng mãnh ghê ha. Nghe nói có mấy tên phải vào viện à…..
Tần Dương “ừm” một tiếng,
- Lúc đó em nào dám nương tay. Nếu không kẻ nhập viện bây giờ có khi lại là em cũng nên.
Giang Ly dặn dò:
- Tuy bọn Tề Cương đã bị đánh gục, nhưng cậu vẫn phải cẩn thận một chút. Nếu chỉ có một mình thì tốt nhất đừng đi đến những chỗ vắng người. Mấy tên đó ôm hận rất lâu.
- Vâng, em sẽ chú ý.
Tần Dương đảo mắt nhìn quanh, thuận miệng hỏi:
- Chị Miêu đâu?
Giang Ly cười nói:
- Cậu ta là người bận rộn, làm gì có thời gian ngày nào cũng chạy đến đây. Cậu ấy nhờ tôi chuyển lời cho cậu, cố gắng luyện đàn, tranh thủ cơ hội làm một cú vang lớn để nổi tiếng, cũng để cho cô ấy chút thể diện.
- Được!
Tần Dương vào phòng thay đồ thay quần áo biểu diễn, đúng chín giờ tối bước lên sân khấu, bình tĩnh đàn lên khúc nhạc của mình.
Bản nhạc vừa hết, Tiền Tiểu Quyên lập tức bưng lên một ly mojito, đặt trước mặt Tần Dương, khẽ cười và nói:
- Đại nhạc công, vị khách xinh đẹp của cậu đã đến, ngồi ở bàn số 35.
Tần Dương đảo mắt nhìn, quả nhiên phát hiện ở vị trí quen thuộc, có một bóng hình quen thuộc.
Tần Dương khẽ gật đầu, ngón tay lần nữa đặt lên phím đàn, âm thanh quen thuộc của bản “Ánh trăng” lại vang lên.
Ở quán này hắn được biểu diễn rất tự do, chơi bản nhạc nào cũng được. Mà “Ánh trăng”, lại là một khúc nhạc cổ điển cực hợp với không khí ở bar Mộng Điệp, vậy nên hắn không hề lo lắng việc ngày nào cũng chơi bản nhạc đó, thậm chí vẫn có người thích nghe.
Cho đến bây giờ ngay cả tên của cô gái nọ hắn cũng không biết, nhưng từ sự việc xảy ra đêm hôm trước hắn cũng đã đoán ra được một số thông tin.
Bàn số 35, bản nhạc “Ánh trăng”, thậm chí là một ly mojito, có lẽ đều liên quan đến người được gọi là anh Minh.
Tần Dương rất nhanh chóng đã chơi xong bản nhạc, cũng uống hết ly mojito. Hắn quay về sau sân khấu thay quần áo, Đến khi hắn đi ra, nhìn hàng góc quen thuộc, thì bàn số 35 cũng đã vắng bóng người. Tần Dương không quá bận tâm, chào hỏi mọi người mấy câu rồi cũng ra khỏi quán.
Tần Dương vừa bước chân ra đến đường, định gọi taxi về trường thì một chiếc xe hơi màu đen chầm chậm đến gần, dừng lại trước mặt hắn.
Cửa kính được hạ xuống, một gương mặt vừa xinh đẹp lại rất đỗi thân thuộc xuất hiện trước mặt Tần Dương. Cô khẽ mỉm cười với hắn, ánh mắt như nước, tươi đẹp như hoa.
- Anh chàng đẹp trai, cậu muốn đi đâu? Để tôi đưa cậu đi nha.
Khóe miệng Tần Dương không nhịn được mà cong cong. Cảnh tượng thực quen thuộc làm sao. Lần đầu tiên mình gặp cô ấy hình như cũng như thế này nhỉ?
Tần Dương khẽ cười, lên tiếng từ chối như lần trước đó:
- Cảm ơn cô, không cần làm phiền cô như vậy. Tôi tự mình gọi xe là được rồi.
Cô gái cũng nở nụ cười, xinh đẹp và rạng rỡ, như hoa loa kèn nở giữa đêm tối, vẻ đẹp ấy khiến đêm đen cũng trở nên diễm lệ.
Lời Tần Dương nói vừa rồi, cũng chính là lời hắn nói ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Cảnh tượng tương đồng, lời nói y hệt, chỉ là tình cảm giữa hai người họ đã có chút thay đổi nho nhỏ.
Cô gái vẫy về phía Tay Tần Dương.
- Lên đây đi, tôi đưa cậu đi ăn đêm. Đêm hôm trước thiệt thòi cho cậu quá.
Tần Dương cười, không tiếp tục khách sáo. Hắn mở cửa, lên xe, ngồi vào ghế phụ.