Chương 151: Hoàng tử dương cầm
- Chào mọi người.
Lâm Hiểu Nguyệt đứng trước mặt mọi người, tự nhiên thoải mái chào hỏi, Tôn Hiểu Đông mặc dù là một tên cao lớn khôi ngô, ấy mà lại tỏ ra chút lúng túng.
Lâm Hiểu Nguyệt rất cao, chừng 1m68, gương mặt cũng rất xinh đẹp, mang một đôi giày thể thao màu hồng, mặc quần jeans, áo thun, nhìn rất dễ thương.
Hà Thiên Phong nhìn về phía Tôn Hiểu Đông nháy nháy mắt, làm Tôn Hiểu Đông ngày càng lúng túng.
Lâm Trúc đứng bên Tần Dương cười khẽ:
- Cái thằng nhóc này cứ ấp a ấp úng mãi, thường ngày cứ chọc ghẹo người ta, bây giờ người ta đứng trước mặt rồi thì lại ngây ra như khúc gỗ.
Mọi người giới thiệu một phen, trò chuyện vài câu, Hàn Thanh Thanh cũng đi ra từ trong cửa kí túc xá.
- Đông đủ rồi, chúng ta đi thôi.
Tần Dương đến ven đường cười nói:
- Tôi chở mấy bạn nữ qua trước, các cậu gọi xe đi, chúng tôi đến trước gọi đồ ăn, đến quán ăn gặp.
- Được!
Lâm Hiểu Nguyệt đi với Hàn Thanh Thanh nhìn thấy Tần Dương mở cửa chiếc xe Porsche ra, giật mình trợn to hai mắt.
- Tần Dương, đây là xe cậu à?
Tần Dương cười cười, giải thích:
- Xe một người bạn của tôi, tối hôm qua về trễ nên lái về, đến tối trả lại.
Chiếc xe này đậu dưới kí túc xá nữ sinh, mặc dù giờ là Quốc khánh, nhưng lại là giờ ăn cơm, ra vào không ít người, nên hấp dẫn không ít đôi mắt ngó sang.
- Đó không phải là hoàng tử dương cầm năm nhất khoa tiếng Anh sao?
- Đây là xe của cậu ta à, chẳng lẽ là con nhà giàu.
- Quao, Porsche cơ đấy.
- Người kia là Hàn Thanh Thanh, cô ấy với hoàng tử dương cầm hình như học cùng lớp, quan hệ bọn họ cũng rất thân thiết, lẽ nào là đang yêu nhau?
Tần Dương cũng nghe được tiếng nói chuyện của mấy nữ sinh bên cạnh nên trong lòng cười khổ một tiếng. Hắn vốn chỉ muốn có một chiếc xe để có thể ngồi xuống, đỡ phải ra khỏi trường rồi gọi xe, dẫu sao có xe không dùng mới là tự làm khổ mình, bây giờ lại vô tình trở thành ra vẻ rồi.
Nhưng những nữ sinh này lại nhận ra mình, xem ra mình thực sự nổi tiếng rồi sao?
Hàn Thanh Thanh bởi vì quen thân với Tần Dương nên cô ngồi ở vị trí ghế phụ, cuộc trò chuyện của mấy người đi đường cô cũng nghe được sơ sơ, khóe miệng nâng lên hai phân:
- Hoàng tử dương cầm, cậu nổi tiếng thật đấy.
Tần Dương đối với danh hiệu “Hoàng tử dương cầm” này của mình có chút không biết làm sao cho phải, cười ha ha vừa nổ máy xe, vừa trả lời:
- Nếu lúc đầu không phải cậu đột nhiên đau bụng rồi bỏ về tôi cũng không cần phải lên sân khấu, càng không có chuyện sau này nữa…
- Cậu đang trách tôi sao?
Hàn Thanh Thanh hài hước trả lời một câu, chính mình cũng cười rộ lên:
- Nổi tiếng không phải rất tốt sao, bao nhiêu người muốn trở thành nhân vật quan trọng của trường mà không được kia kìa?
Tần Dương cười nói:
- Không phải ai cũng muốn nổi tiếng và muốn được chú ý cả. Là hoa khoa năm nhất của trường, cậu đi đến đâu cũng được người ta theo đuổi, cảm giác bị người khác chú ý cậu hẳn hiểu rõ hơn tôi chứ nhỉ.
Hàn Thanh Thanh bĩu môi, hiển nhiên nói chuyện này với Tần Dương không được thoải lắm:
- Gần đây mỗi tối cậu đều đến biểu diễn ở quán bar à?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Đúng vậy, để luyện đàn tiện thể có thế kiếm chút tiền tiêu.
Lâm Hiểu Nguyệt ngồi phía sau tò mò hỏi:
- Tần Dương, bây giờ cậu đều làm thêm ở quán bar à?
- Ừ đúng vậy, thầy của tôi giới thiệu cho tôi một công việc biểu diễn dương cầm ở quán rượu của Miêu Toa đầu tư, một tuần cũng chỉ đến hai lần thôi, gần đây đang nghỉ lễ Quốc khánh cho nên ngày nào cũng đến.
Mắt của ba cô gái đều sáng cả lên, ngay cả Hàn Thanh Thanh cũng thế:
- Miêu Toa? Là cô ca sĩ cực hot hát bài “Tâm Nguyệt” đó à?
Tần Dương gật đầu:
- Ừ, thầy tôi đã từng dạy cô ấy, thiếu chút nữa nhận cô ấy làm đệ tử, quan hệ không tệ lắm, cho nên đề cử tôi đến biểu diễn chỗ cô ấy, xem như là để tích lũy kinh nghiệm trình diễn.
- Wow, thật sự là cô ấy à, vậy cậu đã từng gặp cô ấy rồi chứ?
Tần Dương cười nói:
- Chỉ gặp có một lần, hằng ngày cô ấy cũng bận nhiều việc, rất ít đến quán bar, mọi chuyện đều do bạn của cô ấy quản lý.
Mặt mày Lâm Hiểu Nguyệt đầy vẻ vui mừng và ngạc nhiên:
- Tần Dương, tôi rất thích bài “Tâm Nguyệt” của cô ấy, cậu có thể xin chữ kí của cô ấy giúp tôi được không?
- Có thể.
Người luôn lạnh lùng như Hàn Thanh Thanh cũng không kém cạnh:
- Tôi cũng muốn!
Tần Dương gật đầu:
- Được, lần sau gặp cô ấy, tôi nhất định sẽ nhờ cô ấy ký tên cho các cậu. Tô Văn Văn, cậu có muốn xin chữ ký không?
Tô Văn Văn cười nói:
- Tôi không hâm mộ cô ấy lắm, cậu lấy giúp hai cô ấy là được rồi, tôi thì không cần đâu.
- Được.
Hàn Thanh Thanh nhìn Tần Dương sảng khoái đồng ý như thế lo lắng hỏi:
- Cậu có gặp phiền phức gì không, nếu như có thì, thôi không…
Tần Dương cười ha ha nói:
- Không phiền phức, con người cô ấy rất nhiệt tình, không có ra giá gì đâu.
Lâm Hiểu Nguyệt bỗng nhiên mở miệng nói:
- Đúng rồi, ngày 25 tháng này cô ấy định tổ chức concert đầu tiên ở Trung tâm thể thao Olympic, chỉ tiếc là giá vé quá đắt nếu không tôi cũng sẽ đến đó để nhìn cô ấy một lần.
Hàn Thanh Thanh mở to hai mắt:
- Thật không?
Lâm Hiểu Nguyệt gật đầu:
- Thật, đây là concert đầu tiên của cô ấy, rất có ý nghĩa.
Tô Văn Văn tò mò hỏi:
- Thế giá vé bao nhiêu?
- 380,580,880 và 1280, rẻ nhất đã là 380 rồi, hơn nữa vị trí còn ở sau cùng, có lẽ chỉ có thể thấy được bóng người mà thôi.
Tô Văn Văn le lưỡi một cái:
- Không tiện thật, nhưng là concert cơ mà, chính là hưởng thụ cái không khí sân khấu, thật ra thì nghe không tốt như khi thu âm đâu.
Tần Dương nghe mấy cô gái nói đến vé vào cửa concert, lại không tiếp lời. Mặc dù mấy vé vào xem đối với hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng Tô Văn Văn là bạn gái của Hà Thiên Phong, Lâm Hiểu Nguyệt lại là bạn gái của Tôn Hiểu Đông, cho dù muốn mời họ đến xem concert cũng nên để bọn họ ra mặt, để Tần Dương làm việc này không hề thích hợp, cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tần Dương liếc nhìn Hàn Thanh Thanh bên cạnh, mặc dù cô không nói muốn đi xem concert, nhưng vừa rồi cô cũng muốn xin chữ ký chắc hẳn cũng thích Miêu Toa, có lẽ trong lòng cũng muốn đến đó.
Hay là chút nữa mình hỏi thử Miêu Toa có vài vé ở vị trí nào được một chút không, nghe nói bình thường khi tổ chức hòa nhạc đều có vài vé mời, hơn nữa vị trí cũng không tệ lắm.
Nhưng mà Tần Dương vẫn có chút do dự, trong concert này hắn đeo mặt nạ để biểu diễn không biết các cô ấy có nhận ra được không?
Xem ra mình cũng không cần nói quan hệ của mình với Miêu Toa, tránh cho đến lúc đó các cô gái thực sự đến xem hòa nhạc lại đoán ra mình lại phiền phức thêm.
Cũng may ba người Tô Văn Văn nghe Tần Dương nói đã gặp mặt Miêu Toa một lần cũng không suy nghĩ gì nhiều, dù sao trong lòng các cô ấy Tần Dương cũng chỉ là một sinh viên, hơn nữa còn đi làm thêm ở quán của Miêu Toa, lấy được chữ ký cũng đã tốt lắm rồi, nói đến chi đến vé xem concert chứ, các cô căn bản chưa từng nghĩ đến.
Đường Tam Hòa cách trường học không quá xa, mười phút đã đến nơi, sau khi Tần Dương đỗ xe xong thì cùng ba cô gái đi tìm quán đầu cá nấu ếch Mỹ đó.
Tần Dương hỏi thử khẩu vị của ba cô gái thế nào, sau đó gọi hơn năm cân cá mè hoa và sáu cân ếch Mỹ, thêm trứng muối ớt xanh và ngó sen trộn lạnh, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Tần Dương ngồi xuống, nhìn mấy cô gái đang nghịch điện thoại, cười nói:
- Ở đây có đồ uống miễn phí, mọi người có muốn uống gì không?