Chí Tôn Đặc Công

Chương 157: Không gọi là rót rượu, phải gọi là mời rượu

Chương 157: Không gọi là rót rượu, phải gọi là mời rượu


Sau khi Tần Dương ký tên lên mấy văn kiện xong xuôi, Vương Cương nhanh chóng cầm văn kiện đi trước giúp Tần Dương xử lý một vài thủ tục liên quan.
Lô Quân Di hào hứng muốn giúp Tần Dương trang trí phòng, thật ra thì trong phòng đã được trang bị xong xuôi, điện nước cũng đã đầy đủ, chẳng qua là thiếu một vài đồ dùng hằng ngày, ví dụ như chăn trong phòng ngủ, khăn lông, chậu rửa mặt trong phòng tắm, thùng rác với vài thứ gia vị dầu dấm mắm muối trong phòng bếp.
- Vốn định chuẩn bị sẵn cho em mấy thứ này luôn nhưng thấy để em đi chọn mới thích hợp, nên vẫn chưa mua khi nào em vào ở cần gì thì cứ từ từ mua thêm, như vậy mới có cảm giác sống trong một cái nhà thực sự.
Tần Dương cảm kích nói:
- Chị, chị suy nghĩ chu đáo quá rồi, những thứ còn lại cứ để em giải quyết là được.
Lô Quân Di nói rất có lý, những đồ dùng thường ngày như thế vẫn nên tự mình đi chọn, nếu không vào ở rồi, cái gì cũng thật ngăn nắp nhưng chỉ như đang ở trong một khách sạn sang trọng chứ không có được cảm giác ấm áp khi ở nhà.
- Phía trước cửa tiểu khu này có một cái siêu thị, buổi tối các em ăn cơm đúng không? Chị đi siêu thị với em mua đồ dùng để tối nay có thể chuyển vào ở ngay.
Tần Dương không từ chối được sự nhiệt tình của Lô Quân Di, bị Lô Quân Di kéo ra khỏi cửa đến siêu thị ở cửa tiểu khu, lấy ra một tờ danh sách.
- Danh sách này đều là những thứ cần thiết, chúng ta đi xem thử, em cứ chọn loại em thích là được.
Tần Dương nhận lấy danh sách nhìn một cái, từ bốn bộ ga trải giường, đến bàn chải và kem đánh răng, những thứ cần thiết đều có, thật sự rất kỹ lưỡng, rất chu đáo.
Tần Dương cười khổ, Lô Quân Di thực sự đối xử với mình như em trai ruột, so với người mẹ hờ hững đó của mình còn ân cần hơn nhiều.
Mua sắm hết một lượt, Lô Quân Di định trả tiền thì Tần Dương ngăn lại, tự quẹt thẻ của mình.
Lô Quân Di cũng không tranh, mặc dù cô chưa từng hỏi Tần Dương có tiền hay không, nhưng đã là đệ tử của cao nhân, với việc mua cây thuốc mười triệu kia mà sắc mặt Tần Dương không đổi lấy một chút thì không thể nào là người không có tiền được.
Xách bọc lớn bọc nhỏ về lại chỗ ở, Lô Quân Di giúp một tay dọn hết mọi thứ ra, trải chăn gối, cứ bận rộn như thế cho đến khi trong phòng có thêm chút hơi người.
- Được rồi, còn thiếu một vài thứ, nhưng hôm nay cứ như vậy đã, còn lại em cứ từ từ mua thêm sau.
Tần Dương mang một chai nước cho Lô Quân Di cười nói:
- Chị uống nước đi, hôm nay làm chị mệt nhiều rồi phải không?
Lô Quân Di mở nắp uống một ngụm, mỉm cười trả lời:
- Nếu là trước kia làm nhiều như vậy chắc đã sớm nằm lỳ trên giường không động đậy gì rồi, nhưng sau khi em châm cứu cho chị, uống thuốc em kê xong thì chị có cảm giác người càng ngày càng khỏe hơn, bây giờ cũng chỉ hơi hơi mệt thôi. May mà có em, thân thể của chị cũng tốt hơn nhiều rồi.
Tần Dương cười cười nói:
- Đó là chuyện tốt, bây giờ chị còn có con, thân thể phải khỏe một chút mới được.
Lô Quân Di cười:
- Nhắc đến Tiểu Huy, chị theo lời em nói nấu cây bất lão kia thành nước cho nó uống, chẳng được bao lâu chị đã cảm thấy nó bú sữa mẹ nhiều hơn trước kia, lúc thức thì rất hoạt bát, ngủ cũng rất sâu, hiệu quả rất rõ ràng.
Tần Dương ừ nói:
- Tiểu Huy còn nhỏ, chỉ nên uống bốn cây thôi, nếu dùng nhiều hơn thì công dụng cũng không lớn, hơn nữa còn có chút lãng phí.
Lô Quân Di gật đầu:
- Em đã cho Tiểu Huy mười hai cây bất lão, trừ ra bốn cây đã cho Tiểu Huy uống, chị đưa cho ông bà nó ba cây để ngâm rượu, đưa hai cây cho chị hai với anh rể, còn lại bốn cây để dành lại phòng bất trắc. Không phải em nói dùng cây này dùng lúc nguy cấp còn hiệu quả hơn so với nhân sâm trăm năm hay sao?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Cũng không cần quá để ý, nên dùng thì cứ dùng, nếu như sau này nếu thực sự cần, chỗ em vẫn còn.
Lô Quân Di hơi sững sờ:
- Không phải em nói hết rồi sao?
Tần Dương cười nói:
- Đối với người khác đương nhiên sẽ không có, tình huống hôm đó chị cũng đã thấy, nếu em nói còn thì có bao nhiêu cũng không đủ mấy ông già kia mua, nên bán cho ai rồi không bán cho ai, nên dứt khoát nói không cho rồi không cần phải đắc tội ai cả.
Lô Quân Di hé miệng cười:
- Ừ, em rất thông minh, như vậy lại tốt, nếu không sợ rằng rất nhiều người sẽ đều tranh giành nhau, mặc dù có nhà họ Lôi ở đây không ai dám động đến em nhưng vẫn rất phiền phức… Bây giờ người nhà chị đều khỏe mạnh, em đưa nhiều như vậy là đủ rồi, nếu sau này quả thật có cần tới thì hãy tính tiếp.
Vừa nói chuyện, vừa nghỉ ngơi một lát, Lô Quân Di nhìn đồng hồ nói:
- Sắp năm giờ rồi, các em có cứ ăn đi, chị không kéo dài thời gian của mấy đứa nữa, chị về trước đây.
Tần Dương giữ Lô Quân Di lại:
- Hay là chị ăn cơm luôn rồi hẵng về?
Lô Quân Di cười nói:
- Không cần, một đám thanh niên bọn em thêm một người phụ nữ trung niên như chị vào làm gì… Cứ vậy đi, chị về trước.
Tần Dương đứng lên:
- Được rồi, vậy em tiễn chị, vừa hay em cũng muốn ra ngoài.
Tần Dương tiễn Lô Quân Di đến cửa tiểu khu. Sau khi Vương Cương đón Lô Quân Di rời đi, Tần Dương mới nhìn đồng hồ, nhìn lại tin nhắn đã gửi trong nhóm sau đó quay người đi thẳng đến quán ăn.
Bữa tối đã hẹn sẵn ăn lẩu, Tần Dương đến phòng đã đặt trước, thấy mấy người Hà Thiên Phong cũng vừa mới tới.
Hà Thiên Phong nhìn thấy Tần Dương thì cười ha ha một tiếng:
- Lão đại, cậu chuẩn bị tinh thần bị chuốc say trở về chưa đó?
Sắc mặt của Tần Dương tối sầm, hừ lạnh:
- Lão nhị, cậu đừng quên sinh nhật cậu cũng không bao lâu nữa đâu…
Hà Thiên Phong cười hơ hơ, quay người về phía mấy người Tôn Hiểu Đông nói:
- Hôm nay có rượu hôm nay say, nào quản ngày mai không cơm ăn. Chuyện sinh nhật tôi thì cứ đợi đến sinh nhật tôi hẵng nói sau, hôm nay là sinh nhật cậu, cậu không uống say vậy thì không được rồi.
Tôn Hiểu Đông gật đầu:
- Đúng thế.
Lâm Trúc đỡ đỡ mắt kiếng, hơi mỉm cười nói:
- Không vấn đề gì!
Tần Dương không nói thêm, cái đám người này hôm nay ai cũng muốn chuốc say mình, sau đó cười nhạo mình chứ gì?
- Lão nhị, chỉ bằng tửu lượng của cậu mà nghĩ đến việc chuốc say tôi sao?
Hà Thiên Phong cười hơ hơ nói:
- Tôi biết tôi khẳng định không phải là đối thủ của cậu nhưng không phải còn lão tam, lão tứ đó hay sao?
Tần Dương cười nhạt:
- Lão tam thì còn nói được, còn về tửu lượng của lão tứ có biết xấu hổ mà lấy ra khoe khoang thế? Đừng nói tôi không nhắc trước các cậu, nếu như các cậu ép tôi, tôi sẽ thu thập hết các cậu…
Hà Thiên Phong không hề nóng nảy, cười híp mắt nói:
- Không cần vội vàng, trừ chúng ta ra không phải còn bảy cô gái hay sao, tôi nghĩ các cô ấy cũng muốn rót rượu chúc mừng sinh nhật cậu, không không, không gọi là rót được, phải gọi là mời rượu, các cô ấy nhất định sẽ rất vui lòng…
Tần Dương sững sờ:
- Ôi đệch, các cậu có biết xấu hổ không, ngay cả mấy nữ sinh mà cũng không tha, chắc các cô ấy không biết uống rượu đâu chứ?
- Ai nói chúng tôi không biết uống rượu đó?
Tô Văn Văn đứng ngay bên cạnh Hà Thiên Phong híp mắt cười:
- Rượu trắng thì có lẽ không uống được bao nhiêu, nhưng bia ấy à thì vẫn có thể uống một chút. Hôm nay là sinh nhật cậu, đợi một lát tôi nhất định phải mời cậu mấy ly mới được, cậu cũng không thể không uống đâu đấy...
Bỗng chốc mặt Tần Dương sạm lại. Ôi đệch, tối nay chắc sóng gió hiểm nghi rồi, đúng là gặp nạn, gặp nạn mà….


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất