Chương 162: Chuyện này vẫn chưa xong đâu
- Cái gì?
Trong phòng một đám người ào ào đứng lên, ánh mắt Tần Dương bỗng nhiên lạnh thêm mấy phần, không khí xung quanh hắn dừng như cũng lạnh lẽo trong mấy phút.
- Phòng kia là phòng nào?
- Phòng 2082.
Tần Dương đi ra ngoài, mới đi được mấy bước, tất cả mọi người đều đứng lên, chuẩn bị đi theo hắn, lập tức đứng lại.
- Lão nhị, lão tam, lão tứ, đi theo tôi, những người khác ở lại trong phòng.
Chuyện như thế này tất nhiên đàn ông con trai phải ra mặt, con gái lại không biết đánh nhau, cũng không cần phải lo lắng hay hoảng sợ.
Tần Dương vốn khiến người ta cảm thấy hiền lành, nhưng giây phút này, lời nói của Tần Dương mạnh mẽ dứt khoát như mũi dao sắc bén, khiến người ta nghe theo sự sắp xếp và chỉ đạo của hắn như bản năng.
Hàn Thanh Thanh lo lắng nói:
- Tần Dương, lượng sức mình, nếu không được, chúng tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức.
Tần Dương quay lại gật đầu với Hàn Thanh Thanh một cái:
- Yên tâm, không sao đâu.
Tần Dương nói xong, lao nhanh ra khỏi phòng, một cô lễ tân đứng ở đó chỉ hắn lối đến cửa phòng 2082, đến cửa, không ngần ngại chút nào, Tần Dương trực tiếp đẩy cửa ra.
Tiết Uyển Đồng đang đứng giữa phòng, một tay ôm mặt, có vẻ bị đánh, ánh mắt hoảng hốt rưng rưng nhìn thẳng vào gã đàn ông khoảng 40 tuổi trước mặt. Sau lưng cô, hai tên thanh niên khoảng 20 tuổi chặn lối đi của Tiết Uyển Đồng, tránh để cô trốn thoát.
Trong phòng có không ít người, cả nam cả nữ, tổng cộng có ít nhất 20 người, thỉnh thoảng ôm ấp nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiết Uyển Đồng đứng giữa phòng như con nai bị thương, không có bất kỳ sự đồng cảm nào cả, ngược lại cười lớn, cười đến mức không ngừng được.
Cửa đột nhiên mở ra, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, tiếng cười im bặt, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn đám người Tần Dương từ cửa đi vào.
Tần Dương liếc mắt thấy Tiết Uyển Đồng, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo mấy phần, cũng không nói nhảm, trực tiếp đi đến chỗ cô ấy.
Tiết Uyển Đồng cũng thấy Tần Dương, trong đôi mắt xinh đẹp toát lên vẻ kinh hỷ, thất thanh la lên:
- Tần Dương, đừng qua đây, mau báo cảnh sát.
- Cô giáo, đừng sợ, có em ở đây rồi!
Tần Dương mới đi mấy bước, hai gã thanh niên lúc trước chặn đường lui của Tiết Uyển Đồng xoay người lại, chắn trước mặt Tần Dương, một trong hai tên haha cười nói:
- Không ngờ mỹ nữ này còn là một cô giáo, thằng ranh, mày ở đây thì sao, mày thì làm được gì?
Tần Dương lạnh lùng nhìn hắn:
- Không muốn chết thì cút ra khỏi mắt tao.
Gã thanh niên kia bị Tần Dương lạnh lùng trừng mắt một cái, trong lòng có chút sợ hãi, thằng ranh này ánh mắt thật sắc bén, rất hung ác.
- Úi chà, tuổi trẻ ngông cuồng, ông nội mày ở đây, xem mày định làm gì tao?
Đám người trong phòng tất nhiên không coi học sinh như Tần Dương ra gì, từng kẻ vẫn hớn hở tươi cười như cũ, ánh mắt như bầy sói nhìn dê non, không che giấu ác ý một chút nào.
Tần Dương ánh mắt lạnh lẽo, đưa tay trái lên, gã thanh niên kia còn chưa kịp phản ứng, đã bóp cổ hắn, nhấc bổng lên.
Tần Dương vốn rất cao, gã thanh niên kia bị Tần Dương một tay nhấc lên, cả người rời khỏi mặt đất, bị Tần Dương nhấc bổng lên, hai chân khua khoắng, ánh mắt hốt hoảng, như hồn lìa khỏi phách.
Tần Dương vung tay về phía trước, thân thể gã thanh niên bay thẳng ra ngoài, nện một phát lên mặt bàn kính công nghiệp, trong nháy mắt làm vỡ không biết bao nhiêu chai rượu và đĩa trái cây, tiếng chai rượu rơi xuống đất vỡ loảng xoảng.
Tất cả mọi người đều bị chuyện đột ngột xảy ra này làm cho khiếp sợ, vốn từ một đám người đang xem trò vui, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại.
Tên nhóc này thật ác độc!
Sau khi bước vào, không nói một lời liền phá hoại, một tay ném một người hơn 100 cân ra ngoài.
Người bình thường có thể làm được thế này sao?
Gã thanh niên bên trái sững sờ, mãi mới hoàn hồn, xông tới, lớn tiếng kêu lên:
- Mẹ kiếp, mày chán sống rồi à…
Hắn còn chưa nói xong, Tần Dương đã vung tay tát vào mặt hắn. Bây giờ Tần Dương còn đang nổi giận đùng đùng, cái tát này dùng mấy phần công lực, thanh niên kia đầu lệch về 1 bên theo một đường cong kì dị, miệng phun ra máu lẫn răng, đầu cũng không điều khiển được va vào màn hình tivi phía trước.
Ầm! !!
Tần Dương cũng không liếc mắt lấy một cái, tiếp tục đi về phía trước, đi tới phía trước Tiết Uyển Đồng mồm chữa A mắt chữ O, tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía sau, nhẹ giọng nói:
- Cô giáo, không sao, đừng sợ.
Gã đàn ông lúc nãy trêu đùa Tiết Uyển Đồng gần 40 tuổi kia muốn lấy tay bắt Tần Dương, Tần Dương lạnh lùng nhìn quét qua, cả người hắn như bị đao cắt, theo bản năng mà dừng lại.
Hai tên lúc trước muốn ngăn cản Tần Dương, một tên nằm trên bàn rên thảm thiết, một tên ôm đầu nằm dưới đất không dậy nổi, hắn cũng không muốn đạp vào vết xe đổ của hai người này.
- Thằng ranh, mày là ai?
Tần Dương vốn không quan tâm đến hắn, quay người lại, dịu dàng hỏi:
- Cô giáo, lúc nãy xảy ra chuyện gì, nói cho em, em giúp cô tính sổ!
Tiết Uyển Đồng nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Tần Dương, trong lòng cảm xúc rối bời, cô cắn môi nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đi thôi.
Tần Dương đưa tay nhẹ kéo tay đang ôm mặt của Tiết Uyển Đồng, chậm chạm từ từ kéo ra, thấy trên mặt đỏ bừng, dấu tay mờ mờ, tất nhiên là bị người ta tát, hơn nữa còn tát không nhẹ.
Tần Dương quay đầu, ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả mọi người trong phòng, trầm giọng hỏi:
- Là ai đánh?
Tiết Uyển Đồng kéo kéo cánh tay Tần Dương, muốn nhanh chóng lôi Tần Dương đi, nhưng người Tần Dương như được làm từ sắt thép không hề nhúc nhích, giọng nói bỗng nhiên mang theo vài phần mềm mại, lại vừa mang theo vài phần van xin:
- Tần Dương, chúng ta đi thôi, bọn chúng đông người…
Tần Dương cười cười, xoay người nói:
- Lão tứ, cậu đưa cô trở về phòng trước, chuyện ở đây tôi xử lý xong sẽ quay lại.
Lâm Trúc người nhỏ gầy, là một tên thuần IT, chuyện đánh nhau thế này hắn cũng không giỏi, vì vậy Tần Dương để hắn đưa Tiết Uyển Đồng trở về.
- Đánh người còn muốn đi, mày nghĩ đây là nhà mày sao ? Muốn đi đã hỏi qua tao có đồng ý không chưa?
Một gã đàn ông đầu đinh mặc áo sơ mi hoa trong đám người đứng lên, trong tay cầm một điếu thuốc, phất tay một cái:
- Đóng cửa lại cho tao, không ai được ra khỏi chỗ này!
Theo hắn nói, một đám người rào rào đứng lên, mạnh mẽ đi tới cửa, đẩy đám Hà Thiên Phong ra, ngăn ở cửa, một vẻ muốn bắt rùa trong chậu, đóng cửa đánh chó.
Tần Dương trên mặt không có một tia hoảng hốt, ánh mắt quét qua đám thanh niên ngăn cửa, quay đầu cười lạnh:
- Ai nói muốn đi, chuyện này vẫn chưa xong đâu.