Chương 179: Lá chắn
- Rốt cục thì các cậu đã nói chuyện gì vậy?
Hà Thiên Phong cảm thấy cực kỳ khó chịu nên đã hỏi tới cùng. Loại chuyện học sinh đàm phán với phó hiệu trưởng này, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã cảm thấy cực kỳ hào hứng rồi.
Tần Dương lắc đầu:
- Cậu đừng hỏi tới việc này, tóm lại chúng ta không sao, sẽ không phải nhận bất kỳ hình phạt nào.
Hà Thiên Phong nháy mắt mấy cái:
- Vậy còn bọn hắn thì sao?
Tần Dương mỉm cười:
- Chu Trạch bị xử phạt nặng, những người khác thì bị cảnh cáo nghiêm khắc.
- Rất trâu bò!
Tôn Hiểu Đông cực kỳ vui vẻ:
- Ha ha, Chu Trạch vẫn luôn ỷ vào việc chú của hắn là hiệu phó, nên cực kỳ ngang ngược, còn muốn đuổi cậu ra khỏi trường, bây giờ thì không những bị xử phạt nặng, mà còn bị đánh nữa, phỏng chừng giờ có khi hắn muốn chết quách cho xong.
Hà Thiên Phong lại bĩu môi nói:
- Chỉ bị một lần xử phạt nặng thôi, chỉ cần trước khi tốt nghiệp, tìm được cơ hội thì muốn xóa bỏ cũng dễ thôi, căn bản cũng chả tạo thành ảnh hưởng gì cho hắn cả.
Tần Dương cười cười:
- Tôi biết, đây chẳng qua cũng chỉ là cho hắn một đòn cảnh cáo thôi, hơn nữa, chẳng lẽ còn muốn hắn tự đuổi học cháu của mình sao, không nên cá chết lưới rách với hắn.
Tiết Uyển Đồng đứng ở bên cạnh thở dài, khuyên nhủ:
- Dù sao Chu Kiền cũng là phó Hiệu Trưởng, cho dù cậu có nắm được nhược điểm gì của hắn, cũng đừng nên trở thành kẻ thù của hắn, cách làm của Tần Dương rất ổn thỏa, nếu như ép hắn, đối với mọi người cũng không có lợi.
Tần Dương mỉm cười:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, dù gì trước đó chúng ta cũng đã đánh Chu Trạch một trận để trả thù rồi, một trận này cũng đâu phải đánh không đâu.
Hà Thiên Phong suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, dù sao chuyện này cũng qua rồi, hơn nữa đã nắm được đuôi của Chu Kiền, từ nay về sau nếu gặp chuyện gì khó khăn trong trường học, thì cũng có thể nhờ ông ta giúp đỡ.
Hà Thiên Phong quay đầu nhìn về phía Tần Dương:
- Lão đại, tôi thấy cậu cứ thành lập một xã đoàn nào đó đi, nhân tiện đập luôn Anh Liên xã Thăng Long xã, sau đó làm trùm Trung Đại, ha ha!
Nghe vậy mọi người đều cười vang. Tần Dương cũng không có để ý tới cái đề nghị điên điên của Hà Thiên Phong, xoay người nói với Tiết Uyển Đồng:
- Cô Tiết, làm cho cô phải lo lắng rồi, xấu hổ quá.
Tiết Uyển Đồng đưa tay vén mấy sợi tóc rủ xuống trước mắt, khẽ cười nói:
- Tôi là giáo viên chủ nhiệm của các em, đây cũng là chuyện tôi phải làm. Mặc dù các em đánh nhau, nhưng cũng không phải là các em bắt nạt người khác, mà là do người khác khiêu khích trước, nên đương nhiên là tôi sẽ đứng về phía các em. Nếu như các em bắt nạt người khác, tôi cũng sẽ cực lực phê bình các em.
Tần Dương mỉm cười:
- Bọn em đều là sinh viên tốt hiểu rõ và chấp hành nội quy nhà trường, đương nhiên là không giống mấy kẻ ỷ thế hà hiếp người khác kia, chuyện này cô không cần lo đâu.
Tiết Uyển Đồng cười nói:
- Được, biết em làm việc rất tốt, ngày thường có em chăm sóc cho bọn họ, cô cũng an tâm. Vậy thì các em cứ về đi, ta đi nào.
Tần Dương nhắc nhở:
- Cô Tiết, nếu như trong công việc gặp phải chuyện gì cần hỗ trợ, cô cứ nói với bọn em. Phó hiệu trưởng Chu nói, có chuyện khó khăn gì thì cứ tìm ông ta, ông ta sẽ giải quyết giúp chúng ta.
Đương nhiên là Tiết Uyển Đồng hiểu lời nói này không phải là do Chu Kiền cam tâm tình nguyện nói ra, nhất định là do bị ép, chỉ là bây giờ nghe Tần Dương nói một cách đường đường chính chính như vậy, kiểu gì cũng cảm thấy là lạ, nhịn không được trợn mắt nhìn Tần Dương một cái:
- Đây còn không phải do em uy hiếp người ta sao?
Tần Dương cười cười nói:
- Một vụ giao dịch mà thôi, đều là chuyện “thầy tình em nguyện”, không thể xem là uy hiếp được... Tính cách của cô Tiết rất ôn hòa, khó tránh sẽ bị người khác ăn hiếp, có tài nguyên dùng được, cớ gì không dùng?
Tiết Uyển Đồng thấy Tần Dương nghiêm túc như vậy, cũng không nhịn được mỉm cười:
- Tốt, cô nhớ rồi, nếu như cô thật sự có việc cần giúp, cô sẽ tìm em!
Tần Dương gật đầu:
- Một lời đã định!
Sau khi Tiết Uyển Đồng rời đi, Tần Dương cũng đang chuẩn bị đi thì chuông điện thoại của hắn vang lên, hắn cầm lên nghe.
- Hàn Thanh Thanh, tìm tôi chi vậy?
Giọng nói của Hàn Thanh Thanh tràn đầy sự lo lắng:
- Tôi mới nghe nói các cậu lại đánh nhau với đám Chu Trạch, bây giờ cậu đang ở đâu, tình huống như thế nào?
Tần Dương cười cười:
- Không có việc gì, mọi chuyện đã được giải quyết.
- Giải quyết?
Trong giọng nói của Hàn Thanh Thanh tràn đầy vẻ khó hiểu:
- Nhưng mà tôi nghe được là chính miệng Chu Trạch nói là sẽ đuổi cậu ra khỏi trường, còn nghe nói phó hiệu trưởng Chu là người thân của cậu ta, nói là muốn trừng trị nghiêm...
Tần Dương thuận miệng giải thích:
- Tôi vừa mới gặp phó hiệu trưởng Chu xong, cả hai đã hiểu vấn đề rồi, cậu không cần phải lo lắng nữa đâu.
Hàn Thanh Thanh nghe vậy thì cực kỳ kinh ngạc, hiểu nhau rồi?
Chẳng qua khi nghĩ lại thì Hàn Thanh Thanh cảm thấy cũng bình thường, lúc trước Tần Dương cũng đã nói cậu ấy có hai vị trưởng bối có khá nhiều mối quan hệ, ngay cả Trương Long cũng phải ngoan ngoãn nhận sai, có lẽ Tần Dương nhờ trưởng bối của mình ra mặt giải quyết?
- Được rồi, không sao thì tốt rồi.
Hàn Thanh Thanh thở dài một hơi, chợt im lặng mấy giây sau đó khẽ nói:
- Thật xin lỗi!
Tần Dương hơi bất ngờ:
- Sao tự dưng cậu lại xin lỗi vậy?
Giọng của Hàn Thanh Thanh rất khẽ:
- Cũng vì Chu Trạch theo đuổi tôi, bị tôi từ chối, mà tôi lại hay đi chung với cậu nên hắn mới giận cá chém thớt sang cậu. Nếu như không phải do tôi, hắn ta cũng sẽ không làm phiền cậu, cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay…
Tần Dương giật mình, cười nói:
- Được rồi, nghe thì có vẻ đúng đó, nhưng mà tôi không để trong lòng đâu. Cậu cũng không cần phải xin lỗi, nên cậu cũng đừng nghĩ nhiều nhé.
Hơi dừng lại một chút, Tần Dương lo Hàn Thanh Thanh sẽ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt này, khẽ cười nói:
- Vậy nhưng cậu cũng là đóa hoa của khoa của lớp, đã vậy còn phụ đạo tiếng Anh cho tôi, tôi cũng nên chịu chút áp lực mới phải. Dù sao muốn có lợi nhuận thì phải trả giá, cậu thấy tôi nói có đúng không?
Hàn Thanh Thanh bị lời nói của Tần Dương chọc cười:
- Vậy từ giờ về sau cậu còn cần tôi phụ đạo nữa không?
- Cần, đương nhiên là cần, sao lại không cần chứ?
Tần Dương không chút do dự trả lời:
- Người ta nghĩ như thế nào đó là chuyện của người ta, nếu nói tôi e ngại người khác đồn đại, hoặc là nói không thể nào chống lại áp lực do lời đồn mang tới, vậy thì tôi phải lùi bước, nhưng mà đối với tôi mấy thứ đó đều không phải là vấn đề, nên mình cứ làm theo ý mình là được, còn người ta nói thì mặc kệ người ta.
Hàn Thanh Thanh thở dài một hơi, Tần Dương quả thật là rất có năng lực, bên ngoài trường học thậm chí cả đại ca lưu manh như Trương Long cũng phải cúi đầu trước cậu ta, trong trường học còn có thể giải quyết phó hiệu trưởng. Với tư cách của một sinh viên, dường như quả thật chẳng có việc gì có thể làm khó được cậu ta, quả thật cậu ta cũng chẳng cần quan tâm người ta nghĩ gì.
Từ khi mình biết cậu ta, làm bạn với cậu ta, giúp cậu ta học tập, ở mức độ nào đó, cậu ta đã giúp mình ngăn cản không ít chuyện, trở thành lá chắn cho mình, xem ra ở mức độ nào đó, người may mắn là mình sao?
Không phải rất nhiều người đều nói mình và hoàng tử piano là một cặp hay sao?
Phỏng chừng rất nhiều người thích mình cũng bởi vì Tần Dương mà chọn lùi bước, nhờ vậy mà mình ít đi rất nhiều phiền phức.
Hàn Thanh Thanh thầm nghĩ, nhưng vẫn cười nói:
- Chứ không phải là đi đường của người ta, làm cho người ta chẳng có đường để đi sao?
Tần Dương cười ha ha một tiếng, thuận miệng cười giỡn nói:
- Cũng giống như chúng ta vậy, rõ ràng là bạn bè, nhưng mà ở trong mắt người khác chúng ta cứ như là người yêu vậy, đến mức người ta muốn theo đuổi cậu, đều phải nghĩ trước tiên nên giải quyết tôi đó…
Hàn Thanh Thanh nở nụ cười, cô vừa mới nghĩ tới cái này, vậy mà Tần Dương lại nói ra rồi.
- Đúng vậy, cậu cũng thành lá chắn của tôi, cậu có giận tôi không?
Tần Dương không quan tâm nhún nhún vai:
- Có thể, đây chính là giá của việc làm bạn với người đẹp đi. Chẳng qua, nếu có thể giúp cậu giảm bớt ít phiền phức cũng tốt, về phần tôi, không quan trọng đâu...