Chương 188: Anh rất đẹp trai!
- Đây là ai vậy?
- Bí ẩn như vậy làm gì, định tỏ ra nguy hiểm sao?
- Cuối cùng thì ta cũng hiểu sao Miêu Toa lại nói dù cô ấy có gặp thì cũng không biết đây là ai, bộ dạng như vậy thì ai mà biết được chứ.
- Là tự đàn tự hát sao?
Khán giả ngồi trên khán đài bàn tán xôn xao, mỗi người đều đang đưa ta ý kiến của riêng mình.
Đám Hà Thiên Phong ngồi ở phía trước gần với sân khấu nên có thể thấy rõ Tần Dương, cả đám nhìn thấy tạo hình thần bí của Tần Dương thì đều cảm thấy vui vẻ.
- Quao, người anh em này đủ phong cách, xuất hiện rất thần bí nha!
- Cực ngầu!
- Không biết là vị minh tinh nào nữa?
Đột nhiên, trên mặt Hàn Thanh Thanh hiện lên vẻ kinh ngạc:
- Đây không phải là “Hồi ức Don Juan” sao?
Hà Thiên Phong nghiêng đầu hỏi:
- Sao vậy, nổi tiếng lắm à?
Trên mặt Hàn Thanh Thanh tràn đầy vẻ phấn khích:
- Đương nhiên là nổi tiếng, đây chính là một trong mười bản piano khó nhất thế giới đó, rốt cục thì người này là ai mà lại có thể đàn “Hồi ức Don Juan” ?
Vốn mấy vạn khán giả còn tưởng vị khách mời bí ẩn này là một ca sĩ, nhưng khi nhìn thấy Tần Dương không nói một lời, chỉ tập trung đánh đàn, thì tất cả đều bất ngờ.
- Nghệ sĩ piano?
- Độc tấu đàn piano sao? Không hát à?
- Đây là ai vậy?
- Vãi, là “Hồi ức Don Juan” sao, anh chàng này quá trâu bò rồi!
- Trong nước không có nhiều nghệ sĩ đàn được “Hồi ức Don Juan” đâu, người này giỏi như vậy nhưng trông có vẻ vẫn còn trẻ nhỉ?
Mặc dù đa phần khán giả không hiểu về piano, cũng không biết Tần Dương đang đàn bài gì, nhưng dù gì trong mấy vạn khán giả cũng có vài người am hiểu về âm nhạc, mấy người này nhanh chóng phát hiện ra bản nhạc Tần Dương đang đánh là gì, lập tức tất cả đều kinh ngạc.
- “Hồi ức Don Juan” ? Đó là bài gì vậy?
- Là bản nhạc nào, có nổi tiếng không?
- Rất dễ nghe, bài gì vậy?
- Một trong mười bản piano khó nhất thế giới, ai mà đỉnh vậy?
Từ mấy lời nhận xét của vài người hiểu biết, nhất thời càng nhiều người hiểu được bản nhạc này đại biểu cho trình độ như thế nào, nhưng vẫn có nhiều người chỉ đơn thuần bị cuốn hút bởi sự tuyệt vời của tiếng piano.
Vốn Trung tâm thể thao quốc gia Olympic đang rất ồn ào thì dần trở nên yên tĩnh lại, dường như ngay cả những cây gậy ánh sáng đang được vung vẩy cũng dừng lại, tựa như vô số con đom đóm, đậu lại trên lá cây, lẳng lặng lắng nghe tiếng đàn tuyệt vời quanh quẩn quanh đây.
Buổi concert này vốn phải rất ồn ào, nhưng giây phút này lại trở nên yên tĩnh, sự yên tĩnh này khiến cho những tiếng bàn tán xôn xao kia cũng bất giác giảm dần.
Nhiều người không kìm được mà bắt đầu nhắm mắt lại, để tâm cảm nhận tình cảm mãnh liệt được ẩn chứa trong tiếng đàn.
Tiếng đàn đang trầm bổng du dương, dần trở nên càng lúc càng mạnh mẽ, càng lúc càng chấn động lòng người, rất nhiều người đều sinh ra cảm giác nổi da gà.
Dường như hai bàn tay của Tần Dương dần trở thành ảo ảnh vậy, không ngừng bay nhảy ở trên phím đàn, tựa như tinh linh, lại tựa như nước suối đang chảy.
Khán giả ngồi gần sân khấu có thể dễ dàng thấy được đôi bàn tay kỳ ảo của Tần Dương, ánh mắt của họ đều toát ra vẻ rung động.
Phải là người như thế nào mới có được đôi bàn tay như vậy?
Rốt cục thì người này là ai?
Đôi mắt của Hàn Thanh Thanh mở thật to, trong đó toát ra vẻ khâm phục khó cưỡng.
Người chơi đàn bậc đại sư đây rồi!
Cô rất thích piano, cũng hiểu biết đôi chút về các nghệ sĩ piano trong nước, mặc dù người đang biểu diễn này trùm kín đầu, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra người này khá trẻ tuổi, Hàn Thanh Thanh suy nghĩ một lần, cũng không nghĩ ra được ai phù hợp với mấy điểm này.
Người trong nghề thì thấy được kỹ thuật, người không hiểu thì chỉ xem cho vui, ánh mắt của Hà Thiên Phong rơi vào đôi bàn tay của Tần, cảm thán nói:
- Đôi tay này linh hoạt và nhanh cứ như là một đôi tay vô hình vậy!
Thường khi con người ta đang đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời thì thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến khúc cao trào, khuấy động lòng người, làm cho mỗi người đều có cảm giác nhiệt huyết sôi trào vậy.
Âm nhạc không có biên giới, cũng không phân biệt ngôn ngữ, dù rất nhiều người không biết đàn piano, không biết đây là bản nhạc gì, nhưng bọn họ vẫn rung động, cảm động!
Cuối cùng tiếng đàn cũng dần giảm xuống, rồi kết thúc!
“Hồi ức Don Juan” kết thúc.
- Tuyệt vời!
Cả hội trường Trung tâm thể thao quốc gia Olympic vốn đang yên tĩnh, nhưng theo tiếng reo hò đầu tiên vang lên, cứ như là tín hiệu vậy, tất cả mọi người đồng thời bùng nổ.
- Nghe được đó!
- Quá xuất sắc!
- Cách kết thúc quá ngầu!
- Don Juan!
- Don Juan!
Đủ loại âm thanh vang lên, ban đầu có hơi lộn xộn, dần dần tất cả mọi âm thanh hoà vào nhau thành một tiếng hô duy nhất.
- Don Juan! Don Juan! Don Juan! Don Juan!
Tần Dương bị bao phủ bởi tiếng hoan hô chứa đựng sự nhiệt tình của mấy vạn người, làm cho tâm tình vốn tĩnh lặng như hồ cũng trở nên kích động, nhịp tim cũng nhanh hơn rất nhiều, dường như nhiệt huyết đang dâng trào vậy.
Đối với Tần Dương, loại cảm giác này quả thực rất mới lạ!
Quả nhiên là có sự khác biệt rất lớn giữa biểu diễn trước mặt hàng trăm người và biểu diễn trước mặt hàng vạn người.
Loại cảm giác được hàng vạn người ca ngợi, tập trung nhìn vào này..
Khó trách nhiều người muốn trở thành minh tinh, muốn được nhiều ánh mắt chăm chú nhìn vào đến như vậy.
Đúng là cực kỳ kích thích nha!
Tần Dương đứng lên, bước ra hai bước, chiếc mặt nạ màu đen lạnh lùng dưới ánh đèn sân khấu trở nên rực rỡ, Tần Dương cũng xuất hiện ở trên màn hình lớn, để cho mỗi người trong hội trường đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tần Dương làm một động tác cúi chào thật ưu nha, cũng gợi ra một làn sóng vỗ tay cuồng nhiệt, xen lẫn vô số tiếng huýt sáo, cùng với rất nhiều ánh huỳnh quang lấp lóe.
Tần Dương quay người, lại cúi chào khán giả một bên khác.
- Thật cao, rất đẹp!
- Oa, sao tự dưng tôi lại cảm thấy anh ta cực kỳ giỏi!
- Vị khách mời bí ẩn này cũng quá đỉnh rồi, chỉ không biết anh ta là ai nhỉ?
- Quá đẹp rồi!
- Chiếc mặt nạ này cũng thật đẹp, lạnh như băng, tràn đầy cảm giác thần bí, hắn lại không nói một lời, quá phù hợp!
- Rốt cục thì người này là ai vậy, có thể đàn khúc “Hồi ức Don Juan”, lại còn đàn trôi chảy như vậy, chứa chan tình cảm, có lẽ cũng không phải hạng người không có tiếng tăm gì cả.
Lúc này, Miêu Toa đã thay xong trang phục lại xuất hiện trên sân khấu lần nữa, cô cầm microphone, hỏi thật to:
- Như thế nào, mọi người thấy có hay không?
- Rất hay!
Miêu Toa cười tủm tỉm chỉ Tần Dương:
- Có đẹp trai hay không?
- Đẹp!
Miêu Toa cười tủm tỉm nói thêm một câu:
- Tôi cũng cảm thấy rất đẹp trai, cực kỳ đẹp trai! Như vậy tiếp theo mọi người đoán xem tôi sẽ hát bài nào?
Khán giả dưới sân khấu cười vang lên, đồng thanh hô lớn:
- “Anh rất đẹp trai” !
- Đúng vậy, anh rất đẹp trai, để chúng ta cùng nhau hát nào!
Miêu Toa giơ microphone lên, lập tức tiếng nhạc vang lên, Tần Dương cũng đã lặng yên trở về bên đàn piano, bắt đầu đệm nhạc cho Miêu Toa.
Đèn chiếu lại tập trung vào trên người Miêu Toa, nhưng vẫn như cũ có một chùm sáng chiếu vào Tần Dương, chỉ là lần này, người làm chủ sân khấu lại là Miêu Toa.
Tần Dương thuần thục mà nhẹ nhàng đánh đàn, ánh mắt của hắn rơi xuống phía trước người Miêu Toa, hơi nhếch khóe môi dưới lớp mặt nạ.
Chắc hẳn bây giờ có rất nhiều người đang tò mò bản thân mình là ai?
Giờ phút này đám Hà Thiên Phong đang ngồi ở hàng ghế đầu cũng chỉ cách mình có hơn ba mươi mét, nhưng chắc chắn dù bọn họ có nằm mơ cũng không thể nào ngờ tới người đánh đàn lại chính là mình?
Hắc hắc, việc này rất thú vị...