Chương 192: Nhìn thấu mà nói không đạt
Kiều Vi là một cảnh sát, lực quan sát và khứu giác của cô trong phương diện nào đó cao hơn rất nhiều so với người bình thường.
Miêu Toa?
Lúc này sao Miêu Toa lại gọi điện cho Tần Dương?
Tính toán thời gian, khi mọi người mới vào quán ăn, lúc đó Miêu Toa chắc hẳn vừa được đưa đến bệnh viên hay thậm chí còn đang trên đường chứ?
Sao lúc này cô muốn gọi điện cho Tần Dương?
Nếu trước đó không có việc mọi người cảm thấy nghệ sĩ chơi đàn piano thần bí giống Tần Dương, thì Kiều Vi tuyệt đối sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng lúc này Kiều Vi không thể không nghĩ nhiều.
Dù sao cũng là một cảnh sát, khi đối diện với nghi phạm, bình thường sẽ suy nghĩ người này có động cơ phạm tội hay không, người này có thể chứng minh trong sạch bản thân được không, ví dụ như chứng cứ ngoại phạm?
Bạn cùng phòng của Tần Dương đều đi xem concert, bọn người Hàn Thanh Thanh cũng đi cả rồi, Văn Vũ Nghiên cũng đi, sao Tần Dương lại không đi?
Có chuyện?
Một sinh viên không có nhà ở đây, có thể có chuyện gì quan trọng không thể thoát thân?
Xem concert xong, Hà Thiên Phong gọi điện cho Tần Dương, Tần Dương vừa hay làm xong chuyện đang lái xe về nhà, hơn nữa hình như cách đó không xa?
Lúc khách mời biểu diễn thần bí đó rời sân khấu vẫn còn khoảng hơn hai mươi phút. Nếu hắn thay đồ rồi rời đi, há chẳng phải thời gian vừa vặn trùng khớp sao?
Quan trọng nhất là vào lúc này Miêu Toa gọi điện cho hắn, chắc hẳn chuyện muốn nói tất nhiên liên quan đến concert. Nếu không thân quen như Tần Dương nói, vậy tại sao Miêu Toa lại gọi điện cho hắn, hơn nữa phản ứng của Tần Dương cũng chứng minh được điểm này.
Vì sao hắn phải ra ngoài nghe điện thoại?
Kiều Vi nghiêng đầu nhìn Tần Dương đứng nghe điện thoại bên ngoài, khóe miệng hơi nhếch lên hai phần. Mặc dù bây giờ Kiều Vi quả thực không đưa ra bằng chứng gì được, nhưng từ trực giác, cô cảm thấy Tần Dương có tám chính phần chính là nghệ sĩ piano bí ẩn đó.
Tên này che giấu đúng là tài tình mà, có điều tên này cũng khá lợi hại, có thể đàn khúc piano đỉnh cao như vậy, càng khó hơn là hắn lại chọn đeo mặt nạ, từ đầu đến cuối không bại lộ chút thân phận nào.
Tuổi trẻ nổi danh, ai lại không muốn?
Nhưng Tần Dương không muốn!
Chỉ chút tâm trạng này tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh được.
Kiều Vi vốn có thiện cảm với Tần Dương, bây giờ nhận thức đối với Tần Dương mơ hồ lại bội phục hơn mấy phần.
Nghiêng đầu nhìn Văn Vũ Nghiên bên cạnh, khóe miệng Kiều Vi khẽ nhếch lên, có nên nói với cậu ấy không?
Lại nhìn Hàn Thanh Thanh bên trái Tần Dương, trong lòng Kiều Vi lại theo bản năng hừ lạnh một tiếng, tên này xuất sắc thuộc về xuất sắc, mỹ nữ xinh đẹp bên cạnh đúng là không ít. Mỹ nữ vô cùng thanh thuần này có phải có ý với hắn không?
Tần Dương rất nhanh nghe xong điện thoại, trở về cạnh bàn.
Miêu Toa đã đến bệnh viện, xử lý vết thương lần nữa, bây giờ đang được trợ lý đưa về nhà. Cô ấy không ngờ Tần Dương lại đi trước nên gọi điện đến một mình bày tỏ chút cảm kích, còn nói đợi sau khi chân cô khỏi mời hắn ăn cơm bày tỏ cảm ơn.
- Lão đại, ai vậy?
Tần Dương thuận miệng trả lời:
- Một người bạn, hỏi thăm vài câu.
Ánh mắt Kiều Vi hơi sáng lên, vì sao phải nói dối, không, cũng không phải nói dối, vì sao không dám quang minh chính đại nói là Miêu Toa gọi đến chứ?
Nghệ sĩ piano giảo hoạt thần bí, tôi đã bắt được cậu!
Mọi người xem concert xong đều rất phấn khích, sung sức gào thét đều đói rồi, ăn như hổ đói cả một bàn lớn. Vì cơ bản đều là con gái, cũng không uống bao nhiêu bia, liền kết thúc bữa ăn khuya này.
Tần Dương cơ bản không nói lời nào, đều nghe mọi người bàn tán ríu rít về concert buổi tối, bàn về nghệ sĩ piano thần bí kia, thỉnh thoảng bị hỏi đến còn phụ họa vài câu.
Tần Dương đang quan sát suy nghĩ của người khác về nghệ sĩ piano thần bí, lại không để ý Kiều Vi bên cạnh cũng đang quan sát mình. Bị bại lộ thân phận rồi còn không biết, cũng may Kiều Vi không nói ra chuyện này, chuẩn bị tối mai khi mời Tần Dương ăn cơm mới nói đến chuyện này.
- Được rồi, ăn uống no nê, chúng ta đi thôi!
Kiều Vi chớp mắt, bỗng nhiên cười nói:
- Tần Dương, cậu lái xe phải không?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Đúng vậy.
Kiều Vi cười híp mắt hỏi:
- Xe của ai vậy?
Tần Dương cười nói:
- Trương Long tặng tôi.
Kiều Vi sửng sốt
- Trương Long? Là Trương Long lần trước chúng ta gặp phải?
Tần Dương gật đầu:
- Ừ, chính là hắn.
Kiều Vi buồn bực nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Sao hắn phải tặng xe cho cậu?
Tần Dương giải thích:
- Lần trước tôi đón sinh nhật, mọi người đi ca hát, kết quả quán hát đó là do hắn mở, xảy ra một chút đụng chạm, sau đó đánh nhau, hắn muốn đền tội liền tặng tôi một chiếc xe, bồi thường chút tiền…
Tựa hồ nghĩ tới điều gì, Tần Dương giải thích tiếp:
- Tôi không lừa gạt hắn, đều là do hắn sau đó tự đến trường học tìm tôi, chủ động bồi thường.
Kiều Vi quái dị nhìn Tần Dương, ánh mắt đó nhìn đến Tần Dương có chút sợ hãi:
- Sao cô nhìn tôi như vậy, kì lạ quá?
Kiều Vi ưa ngón tay ra, nhẹ nhàng đâm đâm vào ngực Tần Dương:
- Được lắm, Tần Dương, thì ra cậu không chỉ biết đánh nhau mà còn rất có quan hệ, khiến Trương Long sợ đến như vậy, lai lịch không nhỏ nha.
Tần Dương cười cười nói:
- Tôi nào có lai lịch gì, cô nghĩ nhiều rồi.
Kiều Vi khoát khoát tay:
- Được rồi, tôi lười hỏi cậu, dù sao cậu cũng không nói. Mặc kệ cậu có lai lịch gì, dù sao chúng ta là bạn lại không phải kẻ thù. Nhưng nếu cậu lái xe, vậy cậu giúp tôi đưa Văn Vũ Nghiên về nhà, tôi và cậu ấy không chung đường. Hơn nữa hôm nay xem concert lái xe không dễ đậu nên cậu ấy cũng không lái xe…Không sao chứ?
Văn Vũ Nghiên sửng sốt, vội vàng mở miệng nói:
- Không sao đâu, tôi tự mình có thể về, gọi xe là về được.
Kiều Vi không yên lòng nói:
- Một cô em xinh đẹp như cậu, trễ thế này một mình về nha, lỡ xảy ra chuyện gì ai có thể giúp được cậu?
Tần Dương thấy Kiều Vi nói như vậy, liền sảng khoái đáp ứng:
- Được, Văn Vũ Nghiên, tôi tiễn cậu trước, trên xe tôi vẫn còn đến ba chỗ…
Ánh mắt Hà Thiên Phong sáng lên, đây là cơ hội Tần Dương một mình tiếp xúc với Văn Vũ Nghiên, nhóm người mình sao có thể quấy nhiễu chứ?
Hà Thiên Phong không chút do dự giành mở miệng nói trước:
- Lão đại, cậu đừng lo cho chúng tôi. Chúng tôi tám người vừa hay ngồi hai xe. Tôi một chiếc, lão tam một chiếc, chúng tôi cùng về trường học. Cậu chở ba người, trễ nãi thời gian không nói, chúng ta không phải gọi thêm hai xe sao?
Tần Dương suy nghĩ một chút cũng đúng, gật đầu nói:
- Được, vậy hai người cậu phụ trách chở các cậu ấy an toàn trở về.
Hà Thiên Phong cười hì hì nhìn Văn Vũ Nghiên bên cạnh:
- Lão đại, cậu yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!
Tần Dương quay đầu cười với Văn Vũ Nghiên:
- Đi thôi!
Văn Vũ Nghiên còn hơi có chút do dự, Kiều Vi đẩy cô một cái:
- Đi đi, còn muốn tôi chở cậu về à. Tôi buồn ngủ muốn chết, phải về ngủ rồi. Cơ hội này vẫn nên để lại cho chúa cứu thế Tần Dương đi!
Văn Vũ Nghiên không còn cách nào, chỉ có thể đi theo Tần Dương đến chiếc xe đậu bên đường. Sau khi mở cửa ghế phụ, lên tiếng chào mọi người, trực tiếp ngồi lên ghế phụ…