Chí Tôn Đặc Công

Chương 229: Thiện trong tâm

Chương 229: Thiện trong tâm


Lòng Tiết Uyển Đồng bỗng nhiên trầm xuống.
Tần Dương nhận thấy sự thay đổi của Tiết Uyển Đồng, nhưng lại không biết sự thay đổi này từ đâu mà ra, hai người tiếp tục ăn thêm một lúc rồi ngừng đũa.
Tiết Uyển Đồng thanh toán xong, hai người cùng đi ra ngoài.
- Em về ký túc xá sao?
Tần Dương cười cười nói:
- Em đưa chị về ký túc trước.
Tiết Uyển Đồng biết rõ Tần Dương là người rất có phong độ, cô có từ chối thế nào nữa cũng vô dụng, nên cũng không nhiều lời, gật gật đầu rồi đi thẳng.
- Phía Cần Cần bên đó chị sẽ bám sát, bác sĩ nói, chỉ cần mổ, xác suất thành công là rất cao, chắc sẽ không có vấn đề gì.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Vất vả cho em quá, nếu như không đủ tiền, chị nói cho em là được.
Tiết Uyển Đồng mím môi:
- Em giúp những người có tiền kia chữa bệnh, có phải thu phí đều rất cao không?
Tần Dương ngẩn người ra mấy giây, chợt cười nói:
- Chị Đồng à, kỳ thật em rất ít vì kiếm tiền mà đi chữa bệnh, em cũng không thiếu tiền, mấy năm em ở nước ngoài đã kiếm không ít tiền rồi, em làm đều là tùy người, tùy tâm trạng vậy thôi.
Tiết Uyển Đồng nhìn sự "ngạo ngễ" của Tần Dương, kỳ lạ hỏi:
- Em có nghề chữa bệnh giỏi như vậy, tại sao không học để tận dụng, ngược lại “của mình mình quý”, thu phí bao nhiêu đó là chuyện của em, nhưng sự thực đúng là em đã cứu được người mà, không kể người nghèo hay là người giàu, thì đều đã làm được chuyện tốt rồi. Huống chi nếu như em kiếm được nhiều tiền, lại càng có khả năng giúp đỡ được nhiều người cần giúp hơn như những đứa trẻ giống Cần Cần vậy...
Tần Dương mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiết Uyển Đồng hỏi:
- Chị cảm thấy em nên giúp đỡ nhiều hơn?
Tiết Uyển Đồng không chút do dự đáp:
- Đúng rồi, cũng giống như em nói, bất kể là người giàu, hay người bình thường, cũng có lúc bị bệnh, bệnh viện chữa được thì tốt, nhưng nếu chữa không được thì sao? Nếu như em có đã có vốn kiến thức về y giỏi như vậy, tại sao không giúp đỡ nhiều hơn những người cần giúp đỡ chứ? Các danh y thời xưa như Tôn Tư Mạc, Lý Thời Trân....., bọn họ người nào mà không phải chữa bệnh cứu sống vô số người, cuối cùng họ cũng được lưu danh thiên cổ, người đời tôn kính đó sao?
- Ngày xưa chắc chắn cũng có rất nhiều ẩn sĩ có y thuật cao minh, y thuật của bọn họ thậm chí không dưới những danh y kia, nhưng y thuật của bọn họ đều bởi vì “của mình mình quý” mà lãng phí mất, cũng không còn lưu lại bất cứ thứ gì, chẳng lẽ em chuẩn bị định làm ẩn sĩ khoanh tay đứng nhìn, xa rời quần chúng như thế sao?
Tần Dương trầm mặc mấy giây, cười khổ nói:
- Ẩn sĩ? Đây không chừng cũng là một trong những thái độ nhân sinh của cuộc sống, em không cảm thấy có gì là sai cả, huống chi chí hướng cuộc đời em cũng không muốn làm một bác sĩ, em lại không có cái chí lớn như Chị Đồng nói vậy đâu, nếu như gặp phải những việc mà nằm trong khả năng cho phép, em sẽ giúp một tay, giống như Cần Cần, nhưng em cũng sẽ không dồn hết tâm trí vào việc vì giúp đõ mà đi giúp đỡ được.
Tần Dương hiểu lời nói của Tiết Uyển Đồng, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn muốn làm như vậy, những chuyện mà hắn đã làm trước đó và những chuyện mà tương lai hắn muốn làm, cũng đều là cống hiến cho tổ quốc, chẳng phải cũng là một loại cống hiến và cứu vớt sao?
Cứ xem như hắn là một truyền nhân Ẩn Môn, cái hắn biết không phải là một chút hai chút, hắn có năng khiếu âm nhạc trời phú, chẳng lẽ nhất định phải trở thành nhạc công? Hắn y thuật cao minh, chẳng lẽ nhất định phải trở thành bác sĩ?
Tiết Uyển Đồng nhìn Tần Dương cười khổ, một câu thái độ nhân sinh bỗng nhiên làm cho cô hồi tỉnh, bản thân dường như lo xa quá, yêu cầu cao quá thì phải?
Tần Dương chỉ là một sinh viên đại học năm nhất mà.
Huống chi Tần Dương nói không sai, thái độ nhân sinh là bản thân tự quyết định, chẳng lẽ cứ có bản lĩnh thì nhất định phải đứng ra ôm cả thiên hạ sao?
Mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống cho chính mình, có bản lĩnh, đó cũng là do bản thân tự cố gắng mới có được, dùng hay không dùng và dùng như thế nào, đó là tự do của họ, người khác có thể góp ý, nhưng không có tư cách gì để chỉ trích họ cả.
Tiết Uyển Đồng là một giáo viên, nên rất biết tự kiểm điểm lại thái độ của mình, ý thức được lời mình nói có thể sẽ làm cho Tần Dương có chút phiền nhiễu, Tiết Uyển Đồng thành thật nhận lỗi:
- Lời chị vừa nói có phần hơi quá khích, chị xin lỗi em.
Thấy Tiết Uyển Đồng nghiêm túc nhận lỗi như vậy, ngược lại làm Tần Dương thấy khó xử, dù sao lời Tiết Uyển Đồng nói vừa nãy cũng rất thẳng thắn, cũng không có gì sai cả.
Tần Dương cười cười nói:
- Không cần nói xin lỗi, nhưng mà chị Đồng, chị đúng là người có tấm lòng lương thiện, từ nhỏ đến lớn chắc chị làm được rất nhiều chuyện người tốt việc tốt.
Tiết Uyển Đồng nghe Tần Dương nói như vậy, cũng có chút ngượng ngùng:
- Năng lực chị có hạn, dù muốn giúp cũng không giúp được gì, thường ngày nhiều lắm cũng chỉ là làm một chút việc nhỏ, mặc dù chuyện tuy nhỏ, nhưng chị lại cảm thấy rất vui, giúp đỡ người khác, bản thân vui vẻ.
Tần Dương hiếu kỳ hỏi:
- Chuyện nhỏ mà chị nói, là những chuyện gì vậy?
Tiết Uyển Đồng mím môi, ngại ngùng nói:
- Cũng chỉ là làm tình nguyện viên, đến cô nhi viện thăm hỏi trẻ mồ côi gì đó thôi, năng lực có hạn, cũng chỉ có thể làm những việc như vậy.
Tần Dương hỏi:
- Chị trước giờ vẫn đang làm sao?
- Có thể coi là như thế, từ lúc bắt đầu học đại học, chị cứ có thời gian thì làm, dần dà, cũng trở thành thói quen. Dù sao chị chỉ có một mình, bình thường ngoài công việc ra, thời gian rãnh cũng không ít, làm những việc như vậy, khiến chị cảm thấy cuộc sống rất phong phú...
Tần Dương nhìn Tiết Uyển Đồng vẻ khâm phục, những việc giống như Tiết Uyển Đồng nói tới, có thể thực sự không cần bao nhiêu tiền, nhưng lại cần phải có trái tim yêu thương bền bỉ và sự kiên nhẫn mới có thể làm được, về phương diện này, hắn so với Tiết Uyển Đồng mà nói, thật sự là kém quá xa.
Tiết Uyển Đồng bỗng nhiên cười một tiếng:
- Kỳ thật trước kia chị luôn muốn được vào làm việc ở tổ chức từ thiện, chỉ là không có vị trí thích hợp, sau này khi làm giáo viên rồi, nghĩ đến làm từ thiện, thì ở đâu mà chẳng làm được, cố gắng hết mình là được, ý nghĩ muốn đi làm ở tổ chức từ thiện cũng nhạt dần.
Tần Dương cười cười:
- Vì sao lại muốn vào làm việc ở tổ chức từ thiện thế?
- Bởi vì có thể giúp được nhiều người cần giúp hơn.
Tần Dương từ đáy lòng khen ngợi:
- Trước đây thấy chị Đồng hiền lành, tốt tính, lại kiên nhẫn, mà không biết chị còn có những suy nghĩ như vậy nữa, thật là khiến người ta khâm phục, khó trách tay cầm 20 vạn, chị cho đi mà không chút do dự...
Tiết Uyển Đồng cười cười:
- Bây giờ không phải rất tốt đó sao, trong lòng thấy rất thanh thản, Cần Cần cũng có thể lấy lại được sự sống. Cô bé mới có 7 tuổi, thế giới này có bao nhiêu điều tốt đẹp, nó còn chưa được biết đấy, chỉ là lại hại em dây vào hố rồi thôi.
Tần Dương lắc lắc đầu:
- Em cam tâm tình nguyện mà, với lại em tiêu tiền này cảm thấy rất vui, bây giờ tâm trạng em rất tốt, có lẽ đây đúng như chị nói giúp đỡ người khác, bản thân vui vẻ.
Tiết Uyển Đồng chăm chú nhìn Tần Dương một cách sâu sắc, cô có thể cảm nhận được là Tần Dương đang nói thật, nhưng rốt cuộc thì hắn đã trải qua những gì, mà có được những cảm xúc như vậy?
Trầm ngâm hai giây, Tiết Uyển Đồng nhẹ giọng nói:
- Đời người kiểu gì cũng gặp nhiều chuyện long đong lận đận, có thể là thực tiễn, cũng có thể tâm lý không vượt qua được, tất cả chúng ta đều phải học cách thích ứng, người chỉ cần là tốt, vậy thì chẳng có vấn đề gì cả, chúng ta phải tin rằng, không có trở ngại nào mà không vượt qua được.
Tần Dương cảm nhận được sự quan tâm của Tiết Uyển Đồng đối với hắn là xuất phát từ tận đáy lòng, trên mặt lộ ra một nụ cười có phần phức tạp:
- Cảm ơn chị Đồng, chị không cần lo lắng, thật ra những chuyện như vậy, trước kia em cũng trải qua, em đã quen rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất