Chương 235: Hai phương án
- Lựa chọn?
Yến Thông liếc nhìn ông Yến, ông Yến trầm giọng nói:
- Còn ngập ngừng gì nữa? Cậu cứ việc nói thẳng ra. Tôi hiểu rất rõ thân thể này không còn sống được bao lâu nên dù kết quả có như thế nào thì tôi cũng không có vấn đề gì.
Tần Dương cười cười, giải thích:
- Thân thể của ông rất yếu nên thuốc thang thông thường sẽ không có tác dụng. Muốn tạo ra sự thay đổi thì phải kích phát sinh mệnh lực của chính bản thân ông. Nhưng kích phát bằng cách nào, kích phát đến mức nào thì cần mọi người tự mình lựa chọn.
Yến Thông cẩn thận hỏi:
- Có những lựa chọn nào? Các phương án này khác nhau như thế nào?
Tần Dương nói tóm lược:
- Là như thế này ạ. Phương án thứ nhất là chỉ kích phát ở mức độ nhẹ. Ưu điểm của phương án này là chỉ tạo ra tổn thương ít nhất cho thân thể nhưng nhược điểm là hiệu quả cũng sẽ không rõ ràng. Căn cứ vào tình trạng hiện giờ của ông thì chắc cũng sẽ vẫn nằm liệt giường…
Ông Yến nghe thế thì trở nên kích động:
- Tiểu thần y, cậu nói thế nghĩa là tôi vẫn có cơ hội đứng lên?
Tần Dương gật đầu:
- Đối với phương pháp thứ hai, lượng sinh mệnh lực kích phát sẽ lớn hơn khiến cho thân thể của ông tốt lên trong thời gian ngắn. Nhưng đổi lại thì sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn tới thân thể kéo theo thời gian sống bị rút ngắn.
Yến Thông cũng đã nghe hiểu được vấn đề, hỏi cặn kẽ:
- Vậy hai phương án này có thể kéo dài thời gian thêm bao nhiêu đây?
Lúc trước khi Tần Dương trầm tư thì cũng đã suy tính mọi thứ rõ ràng nên hắn đáp ngay lập tức:
- Với phương án thứ nhất, chỉ cần trị liệu theo đúng liệu pháp của tôi thì có thể kéo dài từ tám năm đến mười năm, thậm chí còn dài hơn. Còn với phương thức thứ hai, ông có thể khôi phục nhanh hơn, thời gian sẽ rơi vào khoảng ba đến năm năm. Ít nhất là ba năm, nhiều nhất sẽ không quá năm năm.
Yến Thông nghe xong thì cảm thấy rất khó xử. Với tư cách là con cháu trong nhà thì bọn hắn đều mong muốn ông Yến sống lâu trăm tuổi. Hơn nữa, ông Yến là trụ chống trời trong nhà, có ông và thiếu ông sẽ là sự khác biệt một trời một vực. Thế nhưng nếu để ông nằm liệt giường thì lại không đành lòng.
Yến Thông còn chưa kịp lên tiếng thì ông Yến đã mừng rỡ vỗ giường:
- Không cần do dự, tôi chọn phương án thứ hai.
Yến Thông ngẩng đầu:
- Bố …
- Con không cần nói …
Ông Yến xua tay mạnh mẽ rồi nói:
- Vận mệnh của bố do bố tự làm chủ. Vốn dĩ cả đời này bố nghĩ mình chỉ có thể nằm ở trên giường chờ chết. Ai ngờ bây giờ còn có thể thấy được cơ hội đứng lên. Đừng nói là ba năm hay năm năm mà dù chỉ có nửa năm thì bố cũng mãn nguyện rồi. Tiểu thần y, cậu nói đi, phải chữa như thế nào? Tôi phải phối hợp như thế nào?
Tần Dương cười cười nói:
- Việc chữa bệnh cũng không cần vội vàng. Sức khỏe của ông là mối quan tâm của tất cả mọi người trong nhà. Tôi nghĩ rằng cả nhà nên thương lượng để lựa chọn kết quả tốt nhất rồi nói cho tôi là được.
Lông mày của ông Yến nhướn lên, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, ông quay đầu hướng về phía Yến Thông, nói:
- Con đưa tiểu thần y đi nghỉ ngơi rồi gọi tất cả mọi người vào đây cho bố.
Yến Thông vâng một tiếng rồi quay sang nói với Tần Dương bằng giọng cung kính:
- Thần y, mời cậu xuống dưới nhà nghỉ ngơi một lúc.
Tần Dương gật đầu đồng ý rồi quay đầu đi ra khỏi phòng bệnh.
Hắn cũng không nóng lòng chữa bệnh. Dù sao, đối với những sự việc cần phải chọn lựa thì cứ để họ có thời gian thảo luận, cân nhắc, tốt nhất là đạt được sự thống nhất. Bằng không, nếu có chuyện gì xảy ra trong tương lai thì khó mà khẳng định được rằng sẽ không có người trách móc, oán giận mình.
Hiển nhiên ông Yến cũng hiểu rõ điều này nên mới triệu tập cuộc họp gia đình.
Yên Thông cung kính dẫn Tần Dương trở lại phòng khách. Mọi người đang chờ trong phòng đều sốt ruột đứng lên hỏi:
- Anh cả, mọi chuyện sao rồi?
Trên mặt của Yến Thông vui mừng hớn hở:
- Thần y nói còn có biện pháp giải quyết. Thế nhưng đang có hai phương án cần phải chọn lựa nên bố triệu tập họp gia đình để thảo luận. Tử Tuyết, Tử Băng, hai con ở đây tiếp đãi thần y, còn những người khác đi theo tôi lên lầu.
Tất cả mọi người nghe xong thì không kìm nổi niềm vui mừng.
Tiểu thần y có biện pháp giải quyết vấn đề này thật ư?
Dư Quang Thành đang ngồi ở ghế salon, nghe thấy câu này thì lông mày nhướn cao lên một chút, ánh mắt không giấu nổi sự vui mừng.
Quả nhiên Tần Dương rất lợi hai. Bệnh tình của ông Yến rất nguy hiểm, cơ bản thì ai cũng nhận định là sắp chết. Thế mà hắn có giải pháp?
Người nhà họ Yến cùng đi theo Yến Thông lên lầu. Yên Thông đi được hai bước nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng nên quay lại dặn dì:
- Tử Tuyết, Tử Băng, các con phải tiếp đãi thần y thật tốt, không thể cư xử lạnh nhạt.
Yến Tử Băng nhanh nhảu đáp lời:
- Chúng con nhớ rồi ạ. Bác cả, bác cứ yên tâm, bọn con sẽ tiếp đãi thần y thật tốt, không làm thần y tức giận đâu.
Yến Thông thấy Yến Tử Băng nói thế thì mới yên tâm đi lên lầu. Thực ra hắn rất sợ cô cháu gái nhanh mồm nhanh miệng Yến Tử Tuyết. Giả sử cô nói chuyện vô ý mà đặc tội Tần Dương thì cả nhà họ Yến khóc ra tiếng mán.
Sau khi đám người Yến Thông đi lên lầu, Yến Tử Băng đứng lên, cầm lấy chuyên trà trên bàn rót một chén. Tiếp đến, cô bưng hai tay, cung kính đưa đến trước mặt Tần Dương:
- Thần y, mời ngài dùng trà!
- Cảm ơn!
Tần Dương khách sáo đáp lại rồi nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm nhỏ. Đột nhiên mắt của hắn sáng lên:
- Trà ngon!
Dư Quang Thành đứng lên khỏi ghế salon, cười nói:
- Ông Yến thích nhất là sưu tầm các loại trà. Ở chỗ ông ấy có đầy đủ mọi loại trà ngon nhất. Chú am hiểu về trà hả Tần Dương?
Tần Dương cười cười, tùy ý nói:
- Sư phụ có dạy em một chút nên em hiểu sơ sơ.
Dư Quang Thành cười ha ha:
- Nếu cậu nói là hiểu sơ thì chắc chắn là am hiểu. Cậu vẫn luôn khiêm nhường như thế. Cậu mau đi xem ở chỗ này có loại trà nào ngon thì “chặt chém” của ông Yến một chút.
Tần Dương cười ha ha:
- Thực ra thì em cũng không cần trà vì bình thường toàn uống nước sôi để nguội.
- Là người hiểu trà sao không uống trà mà lại uống nước sôi để nguội?
Tần Dương cười cười nói
- Bởi vì uống trà quá lâu và phức tạp, em chỉ là học sinh nên không có thời gian nghiên cứu sâu.
- Thần y, anh đang học đại học à?
Yến Tử Tuyết ở bên cạnh chớp mắt mấy cái rồi hỏi. Cô và em gái Yến Tử Băng nhìn qua thì không có gì khác biệt nhưng khi lên tiếng nói chuyện thì có thể nhận ra rằng có sự khác nhau nhẹ.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Anh học đại học Trung Hải.
Con mắt của Yến Tử Tuyết sáng lên:
- Đại học Trung Hải ư? Em có nghe nói đây là một trường rất thú vị.
Tần Dương cười nói:
- Rất thú vị là đằng khác. Còn các em thì sao?
Yến Tử Băng đáp lại với vẻ hơi ngại ngùng:
- Bọn em là học sinh ở trường trung học Trung Hải số 27, năm nay đang học cấp ba.
Tần Dương cười gật đầu:
- Nhìn dáng dấp của hai chị em em đã giống nhau lại còn mặc giống nhau, để tóc cũng giống nhau, chắc là cố ý để khiến người khác không phân biệt được đúng không?
Yến Tử Tuyết cười hì hì nói:
- Đúng rồi đó, bọn em muốn tạo ra kết quả như thế. Làm thế này thì có thể thay thế nhau trong nhiều trường hợp vì người khác khó có thể phân biệt được. Thần y có thể phân biệt được hai chị em em không?
Tần Dương cười nói:
- Lúc các em lên tiếng thì không giống nhau, âm điệu cũng khác nhau nên anh có thể phân biệt được.
Yến Tử Tuyết sửng sốt một chút rồi hiếu thắng hỏi:
- Thế nếu bọn em không nói lời nào thì sao?
Tần Dương mỉm cười, gật đầu khẳng định:
- Vẫn có thể!