Chương 265: Dùng ân báo ân, lấy oán trả oán
- Tiểu Tần tiên sinh, cậu có mâu thuẫn với Vũ Văn Hải?
Yến Thông mỉm cười hỏi rồi thuận miệng giải thích một câu:
- Vừa rồi, tôi cảm thấy bầu không khí giữa hai người khá căng thẳng …
Tần Dương cười cười:
- Tôi và con trai hắn có mâu thuẫn. Hắn chẳng qua là ra mặt thay cho con mình thôi.
Tinh quang trong mắt Yến Thông lóe lên, không hỏi nữa mà mỉm cười nói:
- Tiểu Tần tiên sinh là đệ tử của cao nhân. Con trai của Vũ Văn Hải dù rằng ưu tú nhưng nếu chọc phải tiên sinh chắc cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Thế nhưng đây là chuyện giữa thế hệ con cháu, Vũ Văn Hải đứng ra coi bộ không phù hợp lắm.
Tần Dương tùy ý nói:
- Bậc làm cha mẹ đều là như thế. Dù con mình phạm phải sai lầm lớn đến đâu thì vẫn là con mình, chẳng lẽ lại không màng đến, để mặc tương lai của con bị hủy, thậm chí bị tống vào tù ngồi bóc lịch?
Lông mày của Yến Thông hơi nhướn lên, mỉm cười nói:
- Vậy chắc chắn hắn đã đưa ra điều kiện hậu hĩnh, cậu có định đáp ứng không?
Tần Dương nghiêng đầu, ánh mắt hơi có chút sâu lắng:
- Nếu có một người dùng trăm phương ngàn kế để tống anh vào ngục giam vài năm, nhưng bây giờ âm mưu thất bại thì lại định dùng chút tiền để bịt miệng anh, coi như chuyện này chưa hề phát sinh, Tổng giám đốc Yến, nếu là anh thì anh có chấp nhận không?
Yến Thông cười cười:
- Cần gì phải lấy ơn báo oán?
Tần Dương bật cười, đáp:
- Dùng ân báo ân, lấy oán trả oán!
Yến Thông cười ha ha:
- Làm người thì nên như thế. Không ngờ Vũ Văn Đào dám làm thế. Dám làm thì phải chuẩn bị tâm lý chịu trừng phạt!
Tần Dương chuyển chủ đề:
- Không biết tình trạng cơ thể của ông Yến thế nào rồi?
Nói đến ông Yến, Yến Thông không kìm nổi nụ cười, giơ ngón tay cái với Tần Dương:
- Tiểu Tần tiên sinh, y thuật của cậu quả là lợi hại, hôm nay cha tôi đã có thể cố gắng đi mấy bước, tinh thần cũng vui vẻ và thoải mái hơn nhiều.
Tần Dương cười nói:
- Vậy là tốt rồi, chứng tỏ phán đoán của tôi không sai.
Sau khi xe đến nhà họ Yến, theo lệ cũ, Tần Dương khám và châm cứu cho ông Yến. Sau đó hắn ngồi chơi một lúc rồi khéo léo từ chối ở lại ăn cơm và được lái xe của Yến Thông đưa về.
Yến Thông đứng ở cửa để tiễn Tần Dương. Đến khi chiếc xe đi khỏi, nụ cười trên mặt hắn tắt lịm, lấy điện thoại ra.
- Tiểu Vương, cậu đi tra xét cho tôi về mâu thuẫn giữa một sinh viên đại học năm nhất, khoa tiếng Anh, ban hai tên là Tần Dương và Vũ Văn Đào. Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, thu thập mọi chi tiết cho tôi ngay lập tức!
Yến Thông mới cúp điện thoại được một chút thì nhận được điện thoại báo cáo của tiểu Vương. Nghe xong trên mặt hắn có mấy phần quái dị.
Yến Thông ấn mở nội dụng mà tiểu Vương vừa gửi đến trên điện thoại. Sau khi xem hết, hắn không khỏi thở dài.
Đại học Trung Hải quả là danh bất hư truyền.
Đây chẳng lẽ chỉ là tranh chấp nhỏ giữa hai sinh viên ư?
Đây chính là trận chiến sinh tử giữa hai người trưởng thành mới đúng. Âm mưu quỷ kế đều được vận dụng hết. Nếu không phải mày chết thì là tao từ trần!
Rất thực tế! Rất xã hội!
Yến Thông đọc cặn kẽ mọi chuyện từ đầu đến cuối rồi đi lên lầu.
- Cha, vừa rồi con có nghe nói một vài sự việc có liên quan đến tiểu Tần…
Sắc mặt của ông Yến hồng hào tươi rói, phất tay nói:
- Chuyện gì? Nói đi.
Yến Thông nói tất cả sự tình một lần, ông Yến hơi híp mắt lại
- Rất thú vị! Giới trẻ bây giờ đều lợi hại như thế à?
Yến Thông cười nói:
- Hôm nay lúc con đi ngang qua đại học Trung Hải thì gặp Vũ Văn Hải đang đàm phán với tiểu Tần. Hắn ra điều kiện để tiểu Tần tha cho con trai của hắn nhưng tiểu Tần cự tuyệt. Bầu không khí giữa hai người rất không vui.
Ông Yến bĩu môi khinh thường:
- Đệ tử của cao nhân sao có thể bị mấy đồng tiền lẻ làm lay động. Cái mà bọn họ quan tâm là đạo lý, là mặt mũi, là tôn nghiệm. Nếu Vũ Văn Hải định đối xử với tiểu Tần như một học sinh thông thường thì chắc chắn sẽ lật thuyền trong mương.
Yến Thông gật đầu:
- Đó là do hắn không biết lai lịch của tiểu Tần. Ỷ vào thế lực của nhà họ Vũ Văn thì tất nhiên hắn sẽ cảm thấy mình cao hơn mấy bậc.
Ông Yến quay đầu hỏi Yến Thông:
- Tiểu Tần có mở miệng nhờ con không?
Yến Thông cười nói:
- Không ạ, không nhờ một chữ nào. Nhưng khi nói đến sự việc của Vũ Văn Đào, hắn nói ra tám chữ: Dùng ân báo ân, lấy oán trả oán.
Ông Yến cười ha ha:
- Dùng ân báo ân, lấy oán trả oán. Nói rất hay! Cậu bé Tần Dương này thật thú vị.
Yến Thông cũng cười ha ha:
- Tiểu Tần là đại ân nhân của nhà chúng ta. Không nói đến y thuật thần kì mà chỉ riêng cái khí độ rộng rãi khi tặng cây Bất Lão cho nhà họ Lôi đã đủ khiến người ta say mê. Bây giờ cậu ấy gặp khó khăn thì nhà họ Yến chúng ta cũng nên đứng ra. Chẳng qua Vũ Văn Đào là đệ tử được nhà họ Vũ Văn bồi dưỡng trọng điểm, chắc chắn bọn họ sẽ dùng mọi cách để giải quyết việc này, không để gây ảnh hưởng cho tương lai của Vũ Văn Đào. Nói không chừng ông lão nhà Vũ Văn cũng sẽ ra mặt.
Ông Yến cất tiếng nói sang sảng như chuông:
- Lão già Vũ Văn Thái từ trước đến nay đều nổi tiếng hẹp hòi, có thù tất báo. Nếu con ra mặt thì vẫn hơi yếu thế một chút. Thế này đi, để lát nữa cha gọi cho lão già đấy một cuộc điện thoại. Vừa hay gần đây thân thể cha rất tốt, nếu lão già ấy không phục thì cha sẽ đấu với hắn một chút. Cũng là để cho mọi người biết rằng lão già này còn sống khỏe lắm.
Yến Thông cười nói:
- Nếu cha ra mặt thì tất nhiên là không còn vấn đề gì.
Trên mặt của ông Yến toát ra một nụ cười gian giảo tựa hồ ly:
- Màn kịch này nếu chỉ một người diễn thì không vui. Không phải con có quan hệ tốt với con rể của lão Lôi ư? Con nên hé lộ cho hắn một chút để mọi người phối hợp diễn cho xôm cửa vui nhà.
Ánh mắt của Yến Thông sáng lên:
- Vâng ạ, thế để con đi luôn.
Ông Yến khoát khoát tay:
- Đi mau đi. Nếu có việc gì phát sinh thì báo cho cha ngay. Tiểu Tần không chỉ cứu mạng của cha mà còn cứu con đường làm quan của lão tam, cứu cả tương lai của nhà họ Yến, đây là ân tình rất lớn. Dù cậu ấy gặp khó khăn như thế nào, phải đối đầu với kẻ địch mạnh nhường nào thì nhà họ Yến chúng ta cũng sẽ đứng bên cạnh cậu ấy. Dùng ân báo ân, lấy oán trả oán mới là cách sống dài lâu.
Yến Thông nghiêm nghị nói:
- Cha yên tâm, con hiểu rõ.
Ông Yến không nói chuyện nữa, khoát tay áo. Sau khi Yến Thông rời khỏi, ông Yến tựa vào thành giường, tựa như đang chợp mắt.
Một lúc lâu sau, ông lấy cái điện thoại ở đầu giường, do dự một lúc rồi lựa chọn mở khóa.
Rất nhanh, điện thoại liền được kết nối, ở đầu dây bên kia vang lên một thanh âm già nua:
- Lão Yến, lão còn chưa chết à?
Biểu tình trên mặt ông Yến bỗng nhiên dịu đi mấy phần:
- Lúc đầu tôi còn tưởng phải chết rồi. Nhưng may thay ông trời có mắt, để tôi gặp được cao nhân, cứu lại mạng tôi từ tay Diêm Vương về nên còn sống khỏe được mấy năm nữa.
- Xem ra mệnh của lão chưa đến đường cùng. Gặp cao nhân gì thế, nói nghe chút?
Con mắt của ông Yến nheo lại, khóe miệng vểnh lên:
- Một người tuổi trẻ mang theo mười ba chiếc châm bạc kì lạ. Nhưng hình như tôi còn khỏe hơn lão hồi đó một chút, vì người này chỉ cần dùng sáu chiếc châm…