Chương 322: Tôi thích quản, ông ăn thịt được tôi sao?
Tần Dương hai mắt mở to, đúng là đủ thẳng thắn!
Mới gặp mặt không quá 20 phút, cái tên Quách Phi này không ngờ đã trực tiếp nói chuyện cưới gả, càng phô trương hơn là hắn còn nói có đầu có đuôi, đến bao nhiêu lễ, mua xe, ngày thường cho bao nhiêu tiêu vặt, những thứ này cũng nói rõ ràng luôn.
Tần Dương còn cảm thấy cái tên Quách Phi này có chút ngầu, những chuyện hôn nhân đại sự này, cũng có thể nói đến mà mặt không biến sắc, đâu vào đấy, giống như ra chợ mua bán thức ăn có bảng giá vậy...
Tiết Kiến Nhân nghe Quách Phi nói như vậy, con mắt càng nghe càng sáng lên, quay đầu lại thuyết phục nói:
- Tiểu Đồng, điều kiện của Quách Phi cũng không tệ, hắn cũng là thật lòng muốn cưới con, con cân nhắc xem, mặc dù tuổi tác có lớn hơn con một chút, nhưng lớn tuổi một chút thì càng thành thục, càng biết thương người, không giống những cái tên trẻ ranh kia miệng nói thì êm tai, nhưng không có gì cả...
Tiết Uyển Đồng tức giận đến sắc mặt trắng bệch, chuyện này căn bản đến ra mắt còn chẳng phải nữa là, đây căn bản chính là đang bán con gái!
Từ đầu tới đuôi trong mắt của ông ta chỉ có 45 vạn tiền biếu kia, làm gì có cân nhắc tí nào đến hạnh phúc của cô?
- Cho dù là tiền nợ đánh bạc, đó cũng là ông ấy nợ, ông tìm ông ta mà đòi. Bây giờ là xã hội thời đại mới rồi, không còn thịnh hành cái việc cha nợ con trả nữa, với lại tôi cũng không bao giờ lấy ông, ông cũng đừng nghĩ đến chuyện này nữa!
Quách Phi không tức giận, chỉ là quay đầu nhìn về phía Tiết Kiến Nhân:
- Tiết Kiến Nhân, đường tôi đã chỉ cho ông rồi, còn lại chỉ xem bản thân ông chọn thế nào thôi. Tiết tiểu thư cũng không có nói sai, thời đại này không thịnh hành chuyện cha nợ con trả nữa, nói cho cùng tôi cũng không thể đi tìm Tiết tiểu thư đòi nợ chứ.
Quách Phi nói như vậy rõ ràng là đang ép Tiết Kiến Nhân, hắn không làm gì được Tiết Uyển Đồng, nhưng với Tiết Kiến Nhân thì sẽ có cách với cô chứ, loại người vô lại này, chỉ cần có tiền, chiêu trò gì mà không bày ra được?
Quách Phi tin tưởng con số trên 45 vạn tệ lễ hỏi đối với Tiết Kiến Nhân mà nói có sức hút chết người, hắn rất hiểu tính cách Tiết Kiến Nhân, ông ta nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách để tác thành chuyện hôn sự này.
Quách Phi cũng không lo lắng.
Trước đó hắn đã nhìn qua ảnh chụp của Tiết Uyển Đồng, cũng đã động lòng, bây giờ nhìn thấy người thật, lại càng hạ quyết tâm muốn cưới Tiết Uyển Đồng hơn.
Không thích hắn?
Không có tình cảm?
Không vấn đề gì.
Chỉ cần đã bước vào cửa, thì là người một nhà, ăn cùng một chỗ, ngủ cùng một giường, dần dà tự nhiên sẽ có tình cảm, lại nói, cho dù tình cảm không tốt thì đã làm sao, dù sao hắn ở bên ngoài cũng đâu phải không làm chuyện mèo mả gà đồng, nên cũng chẳng quan tâm mấy...
Mặt Tiết Kiến Nhân lộ ra nụ cười gượng gạo:
- Việc này tôi đã rõ, giám đốc Quách, ông cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cho ông một lời giải đáp, sẽ không để cho ông thất vọng. Hôm nay chúng ta cứ ăn cơm trước được không?
Quách Phi ừ một tiếng, ngồi xuống, không nói thêm nữa.
Lời đã nói đến mức này, bữa cơm hôm nay còn ăn thế nào được nữa?
Tiết Uyển Đồng đứng lên, mặt lạnh lùng nói:
- Tôi đi trước.
Tiết Kiến Nhân thấy Tiết Uyển Đồng vứt gánh giữa đường, tức thì cảm thấy không có mặt mũi nào nữa, nghiêm giọng nói:
- Tiểu Đồng, con ngồi xuống! Dù con không nghĩ tới mình, cũng phải nghĩ tới mẹ con một chút chứ?
Tiết Uyển Đồng nhìn Tiết Kiến Nhân căm giận:
- Tôi chỉ gặp bố người ta yêu thương con gái của họ như thế nào, chứ chưa từng thấy ông bố nào vì tiền mà đẩy con gái của mình vào miệng cọp cả, ông vô sỉ như thế, ông còn có một chút lương tri nào nữa không?
Quách Phi ngồi bên cạnh, cảm thấy rất có hứng khi xem cảnh này, tư thế ung dung ngoài cuộc.
Ngay trước mặt Quách Phi, Tiết Kiến Nhân bị con gái răn dạy, quở mắng, tức thì cũng có chút thẹn quá hoá giận:
- Tiết Uyển Đồng, con nói giọng gì vậy, ta là cha con, mặc kệ con nghĩ ta như thế nào, ta cũng là cha của con, con phải nghe lời ta, không có ta, thì có con không?
Tiết Uyển Đồng phẫn nộ nói:
- Cha? Cha nói cũng không thấy xấu hổ sao, nếu không phải lúc đầu cha giở trò thủ đoạn chiếm đoạt cơ thể mẹ, làm mẹ mang thai, mẹ con phải gả cho cha sao, phải chịu khổ cả một đời như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn cha đã từng làm tròn trách nhiệm của một người cha chưa, nếu không phải là mẹ, chỉ sợ con sớm đã bị cha vứt bỏ đi rồi, bây giờ thấy con đã trưởng thành, lại có giá trị lợi dụng rồi, cha mới biết cha là cha của con sao, mấy năm trước cha đã làm những gì, trên đời này có người cha như cha sao?
Tiết Kiến Nhân mặc dù da mặt đủ dày, đủ vô lại, nhưng trước mặt Quách Phi, lại bị con gái mình nói đến mức hèn hạ vô lại như thế, tức giận trong lòng cũng nổi lên, đứng người dậy, vung thẳng cánh tay tát vào phía mặt Tiết Uyển Đồng.
Cái tát này còn chưa đánh đến mặt Tiết Uyển Đồng, một cái tay bên cạnh đã giơ ra, nắm ngay vào cổ tay hắn.
Tiết Kiến Nhân chỉ cảm thấy tay hắn hường như bị một vòng sắt bóp chặt lại, vô cùng đau nhức, quay đầu nhìn cánh tay Tần Dương, tức giận nói:
- Tiểu tử, buông tay ra!
Tần Dương một mặt lấy tay kia kéo cánh tay Tiết Uyển Đồng lại, mỉm cười:
- Chị Đồng, chúng ta đi.
Tiết Uyển Đồng oán hận trừng mắt nhìn Tiết Kiến Nhân một cái, cầm theo túi xách của mình bước ra khỏi chỗ ngồi đi thẳng ra ngoài.
Tần Dương buông tay Tiết Kiến Nhân ra, không nhìn hắn, chỉ quay đầu nhìn về phía Quách Phi, bình tĩnh nói:
- Giám đốc Quách, oan có đầu nợ có chủ, hắn thiếu tiền nợ đánh bạc của ông cũng được, vay tiền cũng được, ông cứ đi tìm hắn, xin đừng quấy rối người không liên quan. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!
Quách Phi bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Dương:
- Mày nói cái gì?
Tần Dương điềm tĩnh nói:
- Một năm kiếm 500 vạn chũng chẳng là cái gì, đừng có đắc ý mà quên mình, trên đời này có rất nhiều người một câu thôi cũng có thể khiến cho ông cả đời không ngóc được đầu lên đâu.
Quách Phi bị Tần Dương bình tĩnh nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng không dưng cũng có mấy phần hốt hoảng. Cái thằng thanh niên từ khi bước vào sau đó yên tĩnh ngồi một chỗ này sau lưng hắn chẳng lẽ nào có địa vị rất lớn?
Từ đầu tới cuối, thằng nhóc này vẫn luôn bình tĩnh, bây giờ nói ra những lời uy hiếp thẳng thừng như vậy, với thần thái bình tĩnh, ánh mắt chắc nịch.
Đương nhiên, đây cũng có thể chỉ là đối phương đang khoác lác, chỉ là diễn xuất rất tốt mà thôi, nhưng lỡ như là thật thì sao đây?
Quách Phi bôn ba xã hội, đương nhiên cũng có cách của hắn, khi chưa rõ thực lực của đối phương trước đương nhiên sẽ không vô cớ đi kết thù kết oán, dù sao Tần Dương nói cũng có đạo lý, hắn căn bản cũng không cần đến việc phải đi quấy rối Tiết Uyển Đồng, hắn chỉ cần ép Tiết Kiến Nhân là được, Tiết Kiến Nhân đương nhiên sẽ nghĩ cách đi giải quyết Tiết Uyển Đồng.
Hắn đi quấy rối Tiết Uyển Đồng, đó là trái với pháp luật, nhưng Tiết Kiến Nhân là cha của Tiết Uyển Đồng, có làm lớn chuyện đến mức nào thì cũng đều không có chuyện gì...
- Vậy tôi cần phải cảm ơn lời khuyên của cậu!
Quách Phi hừ một tiếng, ngồi xuống, không nói thêm.
Trong tình thế chưa biết rõ tình hình như thế nào mà đã ra mặt ta đây mạnh, chỉ sợ rất dễ thành ra thằng ngốc, đạo lý này Quách Phi hiểu rất rõ.
Tần Dương quay đầu nhìn Tiết Kiến Nhân, khẽ mỉm cười nói:
- Giở trò vô lại với người nhà, ở nhà ông xưng vương xưng bá, người khác dường như không quản được, cũng không có cách nào quản được. Có điều từ giờ trở đi, chuyện này tôi quản chắc rồi, ông cứ tiếp tục giở các trò cũ của ông ra, xem xem hậu quả thế nào.
Tiết Kiến Nhân mặt biến sắc:
- Mày có ý gì hả?
Tần Dương cười cười nói:
- Ý của tôi là ông tranh thủ thời gian nghĩ cách cố gắng đi kiếm tiền mà trả nợ, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, sẽ không còn có người vì ông giúp ông trả một đồng tiền nợ nào hết, đến lúc đó ông bị người ta đánh gãy chân hay là đánh gãy tay, thì trông vào sự may mắn của ông thôi.
Tiết Kiến Nhân nghe Tần Dương nói chuyện với Quách Phi như vậy, trong lòng cũng có chút rụt rè, cố giả bộ cứng rắn nói:
- Đó là việc nhà tao, không mượn mày xen vào.
Tần Dương thu lại nét cười trên mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiết Kiến Nhân, ánh mắt lạnh như lưỡi dao, trong ánh mắt còn mang theo mấy phần sát khí:
- Tôi thích quản, tôi có khả năng này, ông ăn thịt được tôi sao?