Chương 36: Gặp phải quy tắc ngầm
Tần Dương nhịn không được cười rộ lên, lại thêm một người nói bản thân thâm tàng bất lộ...
Chẳng lẽ bản thân rất dễ gây cho người ta cảm giác này sao?
Nhưng mà ngẫm lại việc này rất bình thường, mình có nhiều hiểu biết và kinh nghiệm hơn so với các sinh viên đại học khác, điều này khiến mình trở lên đặc biệt hẳn, ví dụ nếu như một sinh viên bình thường nhìn thấy côn đồ cầm đao cầm ống thép còn có thể bình tĩnh như mình sao?
Tần Dương còn chưa nghĩ ra trả lời Lý Tư Kỳ thế nào thì Lý Tư Kỳ bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi:
- Thật hâm mộ các cậu.
Tần Dương hơi sững sờ:
- Hâm mộ chúng tôi?
Lý Tư Kỳ ừ một tiếng, giải thích:
- Là hâm mộ sự đoàn kết của các cậu.
Tần Dương hiếu kỳ hỏi:
- Chẳng lẽ bạn cùng phòng của cô không đoàn kết sao?
Trên mặt Lý Tư Kỳ lộ ra hai phần cười khổ:
- Chúng tôi giờ đã năm ba đại học, trường cho phép sinh viên ra ngoài tìm công việc nên cạnh tranh rất khốc liệt, vốn dĩ bốn người đã không hợp tính nhau lắm, lúc trước một đoàn làm phim tới trường học chọn diễn viên đã xảy ra vài chuyện, mọi người xem như cạch mặt nhau luôn, tôi cũng chuẩn bị chuyển ra ngoài ở...
Tần Dương gật gật đầu tỏ ý đã hiểu:
- Ở chung phòng mà quan hệ bất hòa thì cũng khó xử.
- Chính thế, mỗi người trở lại phòng là ai làm việc nấy, chẳng ai nói năng gì, thật là lúng túng.
Lý Tư Kỳ dừng lại một chút, chuyển chủ đề:
- Hôm nay tôi đến nơi này, thật ra là đến casting cho một đoàn làm phim, hy vọng có thể thuận lợi thông qua, nếu như thông qua thì tôi sẽ chuyển ra ngoài ở, nhiều cái cũng thuận tiện hơn...
Tần Dương tức khắc hứng thú:
- Casting phim? Cô thử vai nhân vật nào, nữ chính sao?
- Làm sao có thể?
Lý Tư Kỳ liếc Tần Dương một cái:
- Tôi chỉ là một sinh viên mới ra xã hội, làm sao có thể diễn nhân vật nữ chính, tôi thử vai nha hoàn của nhân vật nữ chính...
- Nha hoàn?
Tần Dương cười nói:
- Phim cổ trang à?
- Ừ, là một bộ phim cổ trang 30 tập, nữ chính do đại minh tinh Triệu Dĩnh đóng vai, tôi thử vai nha hoàn là vì nhân vật này phần diễn cũng không hề ít, xem như xuyên suốt bộ phim, rất nhiều người đều đang tranh giành nhân vật này...
Tần Dương ừ một tiếng:
- Vậy cũng không tệ, như thế nào, có nắm chắc không?
Lý Tư Kỳ cắn cắn bờ môi, sắc mặt hơi phức tạp, chợt cười nói:
- Được thì là may mắn của tôi, không được thì thôi, kệ.
Tần Dương nhìn sắc mặt Lý Tư Kỳ thay đổi, tựa hồ có ẩn tình nào đó, nhưng cũng không hỏi, an ủi:
- Vừa mới bắt đầu nhất định phải gian nan một chút, vạn sự khởi đầu nan mà. Cô mới học năm ba thôi, lần này không trúng tuyển cũng không sao, còn có thời gian mà.
Lý Tư Kỳ lắc lắc đầu, sắc mặt hơi đắng chát:
- Khó mà làm được, hàng năm có biết bao nhiêu sinh viên khoa điện ảnh tốt nghiệp, lại có bao nhiêu người thành danh đây, đa số làm gì có tiếng tăm nào...
Tần Dương cổ vũ:
- Cô xinh đẹp lại có tài năng, nhất định sẽ trở nên nổi bật, hãy tin vào bản thân!
Lý Tư Kỳ quay đầu nhìn Tần Dương, con mắt lóe sáng:
- Cậu tin tưởng tôi có thể thành công, có thể trở thành đại minh tinh?
Tần Dương nghiêm túc gật đầu:
- Chỉ cần cô cố gắng, tôi tin cô nhất định sẽ trở thành đại minh tinh.
Lý Tư Kỳ nhẹ nhàng thở dài:
- Cố gắng có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng có đôi khi cố gắng lại không bằng một câu của người ta, đối với người nỗ lực mà nói có bất công hay không?
Tần Dương nhìn biểu cảm trên mặt Lý Tư Kỳ, im lặng vài giây đồng hồ:
- Cô gặp phải quy tắc ngầm?
Lý Tư Kỳ quay đầu, nhẹ nhàng cắn cắn bờ môi:
- Nếu như tôi vì có được vai diễn này mà ngủ với một người đàn ông, cậu có xem thường tôi không?
Tần Dương mỉm cười, không chút do dự đáp:
- Có.
Lý Tư Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười tựa như đóa hoa nở rộ làm rung động lòng người:
- Cậu không thể trả lời uyển chuyển chút à?
Tần Dương mỉm cười:
- Không phải cô muốn nghe tôi trả lời như vậy sao?
Lý Tư Kỳ dừng bước chân:
- Cậu đoán được?
Tần Dương cười cười:
- Mặc dù tôi không phải người của giới phim ảnh, nhưng hiện tại thông tin phát triển, những quy tắc ngầm xấu xa của giới phim ảnh người nào lại không biết, cô mới vừa nói cố gắng cũng không bằng một câu của người ta chính là một loại quy tắc ngầm.
Tần Dương nhìn Lý Tư Kỳ, thanh âm ôn hòa:
- Cô vừa xinh đẹp vừa có tài, xem như người mới trong giới phim ảnh, muốn không ai có ý gì với cô mới là kì quái.
Lý Tư Kỳ nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm nói:
- Tuy cậu không lớn nhưng hiểu được thật nhiều!
Tần Dương sắc mặt tối đen, tôi không lớn?
- Cô cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu đâu.
Lý Tư Kỳ cười tủm tỉm nói:
- Sinh nhật tháng 5 là tròn 21, còn cậu, chưa đầy 18 đúng không?
Tần Dương không biết nói gì:
- Tháng sau tôi tròn hai mươi, cô chỉ lớn hơn tôi nửa tuổi mà thôi, có gì phải khoe chứ?
Khóe miệng Lý Tư Kỳ nhếch lên, hơi đắc ý:
- Mặc kệ nói thế nào thì tôi vẫn lớn hơn cậu, gọi tôi là chị nghe thử xem.
Tần Dương khóe miệng hếch lên:
- Cô muốn làm chị đến hết chỗ nói rồi à, tưởng bở nhé!
Lý Tư Kỳ cười ha ha một tiếng, không thèm để ý chút nào, tiếp tục đi lên:
- Thật ra hôm nay tâm tình của tôi không tốt, hiện tại gặp được cậu bỗng nhiên trở nên tốt hơn nhiều, nếu như cậu lại mời tôi ăn một bữa no nê, tôi nghĩ tôi sẽ càng vui vẻ hơn.
Tần Dương đuổi kịp bước chân của Lý Tư Kỳ, mỉm cười nói:
- Bởi vì cảm thấy không trúng tuyển?
Lý Tư Kỳ thở dài nói:
- Đúng vậy, ai bảo tôi từ chối người ta làm chi, người muốn nhân vật này mà lên giường người ta có rất nhiều, khi nào mới tới lượt tôi?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Rõ ràng đã ra quyết định, tại sao còn muốn tới hỏi tôi?
Lý Tư Kỳ nháy mắt mấy cái:
- Bởi vì tôi không cam tâm mà. Tôi cảm thấy tôi diễn tốt hơn bọn họ, càng thích hợp nhân vật này hơn bọn họ, thật sự khi đó tôi đã từng dao động, vì tên kia mặc dù là một ông chú nhưng vẫn còn sức hút chán.
Tần Dương cười cười, không nói tiếp vì không biết nên đáp như thế nào.
Lý Tư Kỳ làm bộ ai oán:
- Thế nhưng ngẫm lại tôi là một cô gái như hoa như ngọc mà, lần thứ nhất cũng phải cho người mà tôi thích chứ, tưởng tượng hắn không biết đã ngủ với bao nhiêu cô gái là tôi đã thấy hoảng sợ, thế nên tôi không chút do dự từ chối hắn, không chừa chút mặt mũi nào cho hắn. Ài, Trinh Trinh bé nhỏ cứ như vậy rời xa tôi!
Tần Dương sờ mũi, hỏi:
- Trinh Trinh bé nhỏ là ai?
Lý Tư Kỳ cười hì hì nói:
- Là tên nha hoàn tôi thử vai.
Tần Dương à một tiếng, an ủi:
- Được rồi, cứ hóa bi phẫn thành sức ăn, muốn ăn cái gì thì gọi thoải mái, hung hăng trả thù xã hội đi, nói không chừng còn có cơ hội. Cô được tuyển thì sao?
Lý Tư Kỳ lắc lắc đầu, hiển nhiên không ôm kỳ vọng gì, bất chợt giơ lên hai tay, lớn tiếng kêu lên:
- Được rồi, để nó theo gió đi thôi, tôi muốn ăn ăn ăn, tôi muốn trả thù xã hội...