Chương 87: Thuộc như lòng bàn tay
- Phía dưới cốp sau có bánh xe dự phòng.
Văn Vũ Nghiên trở lời một câu, quay đầu nhìn cô gái tóc ngắn:
- Kiều Vi, cậu thay bánh xe bao giờ chưa?
Cô gái tóc ngắn lắc đầu:
- Chưa.
Văn Vũ Nghiên ngạc nhiên mở to mắt hỏi:
- Kiều Vi, cậu là một cảnh sát mà ngay cả thay bánh xe cũng không biết sao?
Cô gái tóc ngắn Kiều Vi đỏ mặt nói:
- Ai quy định cảnh sát thì nhất định phải biết thay bánh xe.
Cảnh sát?
Ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn Kiều Vi, cô gái xinh đẹp như vậy lại là cảnh sát sao?
Lời còn chưa nói ra, quả thực đã thấy trên người của Kiều Vi có khí chất của một nữ anh hùng, tóc ngắn lại càng thêm vẻ lão luyện.
Hà Thiên Phong quay đầu nhìn Tần Dương, mặt tỏ vẻ muốn giúp đỡ:
- Lão đại?
Tần Dương bĩu môi một cái, đi lên phía trước.
- Cậu cũng không biết sao?
Hà Thiên Phong cười hơ hơ:
- Tính đi tính lại số km mà tôi lái cũng chưa đến bốn con số, còn chưa gặp phải tình trạng nổ lốp thế này bao giờ nên chưa thay bánh xe lần nào cả.
Tần Dương cười nói:
- Tính mạng của tám người chúng ta lại giao một tay mới lái chưa đến một ngàn cây số như cậu, cậu không nói thì không tính, bây giờ nói rồi làm cho tôi cảm thấy hơi sợ hãi đấy.
Nhạc Vũ Hân ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên:
- Cậu còn chưa lái đến một ngàn cây số sao?
Hà Thiên Phong lại cười:
- Không cần lo lắng, tôi rất ổn, không thấy tôi lái rất chậm, rất ít khi vượt xe khác hay sao, còn không phải vì lo lắng cho an toàn của mọi người à?
Nghĩ lại cũng phải, ngày hôm qua cũng được, hôm nay cũng được, Hà Thiên Phong vẫn lái xe rất chậm, lúc trước bọn họ cho là hắn lái xe rất chững chạc, giờ mới biết nguyên nhân hắn cũng thì ra là người mới, nên mới không dám lái nhanh…
Triệu Nhị vỗ ngực mặt đầy lo lắng hỏi:
- Phía trước đều là đường núi, cậu nói như vậy làm chúng tôi cảm thấy sợ rồi đấy. Tần Dương, cậu biết lái xe chứ?
Tần Dương cười cười, không đợi mấy người khác lên tiếng đã nói thẳng:
- Được, đợi đến đoạn quanh co để tôi lái cho.
Tần Dương vừa nói chuyện, đi đến trước mặt chiếc BMW của Văn Vũ Nghiên, kiểm tra một chút, đầu tiên để Hà Thiên Phong đặt một tấm bảng cảnh báo hình tam giác phía trước xe mười mấy mét, sau đó tìm bánh xe dự phòng, dùng con đội nâng xe lên, rồi nhanh chóng tháo bánh xe bị nổ ra.
Thay bánh xe cũng không phức tạp lắm, cộng thêm Hà Thiên Phong ở bên cạnh giúp đỡ, đã thay xong rất nhanh. Tần Dương xoay tay vặn chặt ốc vít lại, sau đó hạ con đội, thu dọn những dụng cụ trên mặt đất.
Hai người Văn Vũ Nghiên và Kiều Vi vẫn luôn đứng bên quan sát, Kiều Vi nhìn Tần Dương thay bánh xe gọn gàng, tư thế thành thạo, nên có chút ngạc nhiên:
- Bạn học này đã từng thay bánh xe sao, rất thành thục nha.
Tần Dương tùy ý cười cười:
- Trước kia đã từng thay mấy lần, việc này cũng không khó khăn mấy, làm một lần sẽ biết thôi.
Kiều Vi đồng ý:
- Ừ, lúc trước không để ý người ta thay như thế nào, hôm nay nhìn cậu làm một lần, quả thật không khó, chắc sau này tôi cũng có thể tự thay được.
Tần Dương thu dọn hết dụng cụ, đứng lên, phủi phủi tay nói:
- Đã xong, có thể lên đường rồi.
Giọng nói của Văn Vũ Nghiên trong trẻo, chân thành nói cảm ơn:
- Cám ơn mọi người đã giúp đỡ, tôi tên Văn Vũ Nghiên, là sinh viên năm ba khoa kinh tế, cũng là hội trưởng của câu lạc bộ Anh Liên, nếu như ở trường có gặp gì phiền phức, có thể đến tìm tôi.
Hà Thiên Phong cười:
- Không có gì, bọn em dù là sinh viên năm nhất, nhưng đại danh của chị cũng đã sớm được biết, hôm nay gặp mặt, đúng là duyên phận sắp đặt.
Tần Dương bỏ những dụng cụ lại cốp xe của Hà Thiên Phong, chuẩn bị lên xe, Kiều Vi hỏi:
- Bạn học này tên gì thế nhỉ?
Tần Dương dừng bước mỉm cười trả lời:
- Tên tôi là Tần Dương, chúng tôi đều là lớp hai, mấy người chúng tôi là bạn cùng phòng.
Kiều Vi cười híp mắt nói:
- Bạn học Tần và mấy bạn học khác, cám ơn mọi người nhiều, mọi người đang đi chơi đó à?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Đúng vậy.
- Phía trước có một thị trấn nhỏ, chúng tôi đang định đến đó ăn cơm, mọi người có muốn đi cùng không?
Tần Dương mỉm cười từ chối:
- Ngày hôm qua chúng tôi dựng lều ở núi Tiên Vụ, trước khi xuống núi đã ăn cơm trưa rồi, không cần đi ăn nữa đâu.
Kiều Vi ừ một tiếng, vẻ mặt có chút tiếc nuối:
- Vốn định mời mọi người một bữa cơm để bày tỏ lòng cảm ơn, dù sao cũng cùng trường, sau này nhất định còn cơ hội.
- Được!
Tần Dương trực tiếp ngồi vào ghế lái, sau khi chờ mọi người lên xe, vẫy tay với hai người Văn Vũ Nghiên và Kiều Vi một cái, nổ máy đi trước.
Đứng bên đường, Kiều Vi nhìn chiếc xe đã khuất xa, nghiêng đầu cười:
- May mà gặp được sinh viên của trường cậu…
Văn Vũ Nghiên ừ một tiếng, quay về ghế lái:
- Đi thôi.
Kiều Vi mở cửa xe ngồi vào, thắt dây an toàn, bỗng nhiên cười nói:
- Cậu không phải là hoa khôi của trường hay sao, sao lại cảm thấy không có chút mị lực nào thế?
Văn Vũ Nghiên hơi chớp chớp đôi mi thanh tú:
- Ừ?
- Cậu sinh viên tên là Tần Dương đó, từ đầu đến cuối ngay cả chào hỏi cũng không hề chủ động nói một câu, sau khi giúp xong thì đi luôn, nếu tôi không hỏi tên cậu ta, sợ rằng ngay cả tên cậu ta cũng sẽ không nói, cậu là hoa khôi của trường, lại làm như không thấy, ha ha ha!
Văn Vũ Nghiên liếc nhìn Kiều Vi một cái:
- Cậu có cần cười lớn như vậy sao?
- Dĩ nhiên là cần rồi, Vũ Nghiên của chúng ta đi đến đâu mà không được đàn ông theo đuổi cơ chứ, loại chuyện bị người khác làm lơ thế này quả nhiên rất mới mẻ.
Kiều Vi trêu chọc đôi câu nói:
- Chỉ là dầu gì người ta cũng giúp chúng ta, cậu còn không cả hỏi tên, có chút thất lễ đấy. May là tôi đã hỏi giúp, còn không mau cảm ơn tôi đi?
Văn Vũ Nghiên rất bình tĩnh nổ máy, thản nhiên nói:
- Tôi biết cậu ta, còn biết nữ sinh xinh đẹp đó tên là Hàn Thanh Thanh, cô ấy là hoa khôi của ngành tiếng Anh, cũng như cả năm nhất, tốt nghiệp từ trường trung học hàng đầu của Thanh Đảo, là trạng nguyên của Thanh Đảo.
Kiều Vi trợn to hai mắt:
- Thì ra cậu cũng biết bọn họ, xem ra cũng không phải là hạng người vô danh. Không nhìn ra nữ sinh xinh đẹp như vậy còn là học bá, lợi hại, đúng rồi, lai lịch của Tần Dương kia là thế nào?
Văn Vũ Nghiên lắc đầu:
- Tôi đã từng xem qua một bài viết trên diễn đàn của trường, trong buổi dạ tiệc chào đón sinh viên mới Hàn Thanh Thanh bị bệnh, Tần Dương tạm thời thay thế, một khúc độc tấu dương cầu đã làm cả trường náo loạn. Cậu ta đánh nhau cũng rất giỏi, một mình giải quyết câu lạc bộ Tán Thủ bao gồm đám người phó hội trưởng Cao Tử Vân, còn dạy dỗ mấy tên côn đồ, bắt chẹt bọn đó một trăm ngàn để đền bù tổn thất tinh thần. Cậu ta là sinh viên năm đầu trở thành nhân vật quan trọng nhanh nhất.
Kiều Vi nghe Văn Vũ Nghiên nói những thông tin liên quan đến Tần Dương như thuộc trong lòng bàn tay vậy, không nhịn được thở dài:
- Thằng nhóc này cũng trâu bò thật, dám lừa bọn côn đồ lấy tiền tổn thất tinh thần. Haha, cười chết tôi rồi, nhưng mà Vũ Nghiên, sao cậu hiểu rõ cậu ta như thế…
Văn Vũ Nghiên bình tĩnh trả lời:
- Những thứ tôi nghiêm túc xem qua, đa số đều không hề quên, là trí nhớ nhớ tốt thôi.