Chương 10
Không thể nào là anh ấy được.
Tôi lắc đầu, cố xua tan suy nghĩ trong đầu.
Rồi cùng Thẩm Nhi Hảo quay lại lấy hành lý.
Thu dọn ký túc xá xong thì vẫn còn sớm.
Cô ấy đề xuất nhờ ai đó làm “hướng dẫn viên” đưa bọn tôi đi ăn thử căng tin trường.
“Tớ đoán người đó chắc là anh tóc xoăn nhỏ kia.”
“Ôi chao, đại học mà không yêu đương thì phí cả thời thanh xuân.” – Thẩm Nhi Hảo đứng trước gương chỉnh lại chiếc váy mới thay.
“Vậy… cậu làm cách nào mà tìm được ‘mục tiêu’ nhanh như thế?”
“Gặp trên tàu cao tốc đấy.”
“…”
“Lát nữa bạn anh ấy cũng tới, cậu có thể làm quen luôn.”
Bạn của anh ấy?
Tôi bỗng nhớ đến chàng trai trên băng ghế lúc nãy.
Tự nhiên thấy hồi hộp không thôi.
Cho đến khi gặp bạn của anh tóc xoăn ở căng tin, phát hiện không phải Tiêu Trì Dã thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi chọn đại vài món rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
Chưa đầy vài phút sau.
Thẩm Nhi Hảo và anh tóc xoăn quay lại.
Bạn của anh tóc xoăn vẫn chưa đến.
Không muốn làm “bóng đèn”, tôi lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Thế nhưng ngay giây tiếp theo, một âm thanh “choang” giòn tan vang lên khiến tôi hoảng hồn ngẩng đầu.
Thấy dưới đất toàn canh và rau rơi vãi.
Còn áo sơ mi của anh tóc xoăn thì ướt nhẹp thảm không nỡ nhìn.
Ngay trong lúc đang rối ren xử lý.
Điện thoại của anh ta — để trên bàn — vang lên đúng kiểu “chết rồi”.
“Là A Dã?” – anh ta liếc nhìn màn hình.
“Bạn học ơi, làm phiền bạn nghe giúp cuộc gọi nhé.”
Bị Thẩm Nhi Hảo kéo đi vệ sinh, anh tóc xoăn chẳng còn cách nào khác đành giao “nhiệm vụ” đó lại cho tôi.