Chương 15
Cơm là Thẩm Nhi Hảo nhờ người khác mang đến giúp.
Tôi mới ăn được hai miếng, thì một chị khóa trên lại đem đến thêm một phần khác.
Nói là có người gửi cho tôi.
Khác với cơm căn tin hay đồ ăn ngoài, phần ăn này được đựng trong hộp giữ nhiệt cẩn thận.
Tôi còn đang ngạc nhiên.
Thì giáo sư Tiêu bất ngờ nhắn tin đến:
【Hạ Hạ, cơm nhận được chưa?】
【Món sườn chua ngọt hơi nhiều dầu, nhớ ăn cháo trước cho dễ tiêu.】
【Tiểu Hạ, phải giữ sức khỏe thì mới tính toán ra dữ liệu chuẩn xác được, em nhớ là——】
Dòng cuối cùng hình như chưa viết xong đã lỡ tay gửi đi mất.
Tôi cũng không để tâm.
Chỉ hạnh phúc ôm lấy hộp cơm giữ nhiệt.
Ngay khi mở ra, mùi ngọt chua bốc lên xộc thẳng vào mũi.
Miệng tôi lập tức ứa nước.
Cắn một miếng món sườn chua ngọt đúng vị Bắc xưa mà tôi thèm bao lâu nay, suýt nữa tôi bật khóc tại chỗ.
Mọi mệt mỏi dồn nén suốt mấy ngày qua tan biến sạch.
Vừa ăn, tôi vừa ngắm bầu trời đêm se lạnh ở Đế Đô.
Trong lòng thầm nghĩ.
Có vẻ mấy anh chị khóa trên đồn cũng không hoàn toàn đúng nhỉ.
Giáo sư Tiêu đôi khi cũng “có tình người” lắm chứ.
Mà thậm chí… còn có tài nấu nướng cực đỉnh luôn ấy!
Nhưng mà…
Tôi đã quá tự tin.
Bởi vì cú “vả mặt” sắp đến rồi.