Chia Tay Vì Anh Không Học Thanh Hoa

Chương 17

Chương 17
“Ai đó?!” — Tôi cố gắng lấy can đảm hét lên.
Kết quả chỉ thấy một chú mèo cam nhỏ ngáp dài, từ bụi cây gần đó bước ra.
Ra là “học tỷ” à…
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lục trong túi lấy một cây xúc xích, đưa cho nó ăn.
“Tạm biệt nhé, Mi Mi.”
Tôi xoa đầu con mèo cam, sau đó tiếp tục đi về ký túc.
Không ngờ là… con mèo đó không hề rời đi.
Nó lặng lẽ bám theo sau tôi.
Giữ một khoảng cách vừa đủ – không xa, không gần.
Như thể muốn đi cùng tôi về đến tận phòng.
Mấy ngày sau đó, đêm nào tôi cũng gặp nó.
Nhưng từ khi bạn cùng lab khỏi bệnh và đi làm lại… mèo cam cũng chẳng xuất hiện nữa.
Có lẽ là… ăn xúc xích riết chán rồi?
Tôi cũng không nghĩ nhiều.
Vẫn cắm đầu vào nghiên cứu như thường.
Hôm tuyết đầu mùa rơi, giáo sư Tiêu gọi điện cho tôi, nói rằng ý tưởng mới tôi đưa ra trong thí nghiệm tuần trước rất hữu ích cho bài báo ông đang viết.
Năm sau có khả năng tôi sẽ được đứng tên là tác giả thứ hai trong một tạp chí hàng đầu.

Chưa hết.
Đúng vào đêm giao thừa, giáo sư Tiêu còn đặc biệt đặt bàn ở một nhà hàng năm sao để chiêu đãi cả nhóm.
Nhà hàng theo phong cách Trung Hoa, mỗi bàn ăn được ngăn cách bằng vách bình phong.
Khi chúng tôi đến, chỗ ngồi đã có người ngồi sẵn.
Người đàn ông ấy gần như quay lưng về phía chúng tôi.

Không nhìn rõ mặt.
Tôi lại không đeo kính áp tròng.
Chỉ cảm thấy… dáng người ấy… trông có vẻ giống giáo sư Tiêu, chỉ là tư thế ngồi ngay ngắn, thanh tú hơn nhiều.
Anh ta đang pha trà.
Ánh đèn chiếu nghiêng qua gò má.

Đường nét sắc sảo, lạnh lùng như cắt bằng dao.
Tựa như cảnh phim đẹp đẽ trong một bộ K-drama kinh điển.
Mọi người bắt đầu đoán già đoán non, xôn xao bàn tán:
“Có khi nào là giáo sư Tiêu biết Tiểu Hạ bận quá không có thời gian yêu đương, nên chuẩn bị cho bạn trai bất ngờ không?”
“Tôi thấy đúng là như vậy đó!”

“Trong phòng mình chỉ có Tiểu Hạ là còn độc thân mà.”
“Nhìn bóng lưng thôi cũng thấy là trai đẹp rồi, thật ra rất hợp với Tiểu Hạ đấy.”
Nói xong, vài người cười đùa gọi cho giáo sư Tiêu.
Rồi còn nói y như thật với tôi rằng: người kia đến chính là để gặp tôi.
Tôi tin thật, lập tức hô to:
“Thầy ơi, em có một người yêu cũ mà em không thể quên.

Ngoài anh ấy ra… em không muốn ai khác.”
Đúng lúc đó.
Một giọng nói lạnh lùng, vang lên ngay trên đỉnh đầu tôi:
“Người yêu cũ mà em nói… là anh sao?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất