Chương 18
Không biết từ khi nào.
Người trong phòng đã lặng lẽ bước đến phía sau tôi.
Cả nhóm bỗng im bặt, tất cả đều nhìn về phía sau lưng tôi.
Trong lòng tôi bắt đầu có dự cảm.
Nhưng vẫn không cam lòng chấp nhận.
Tôi lấy điện thoại ra nhắn cho giáo sư Tiêu:
【Giáo sư Tiêu, con trai thầy… cũng họ Tiêu à?】
Giáo sư Tiêu: 【…Tạm thời thì đúng là vậy.】
Tôi: 【Cậu ta… không phải cũng học Thanh Hoa chứ?】
Giáo sư Tiêu: 【Tôi muốn nó thi vào Bắc Đại, nhưng nó thi rớt.】
Tôi: 【Vậy… cậu ấy không phải tên là Tiêu Trì Dã đấy chứ?】
Giáo sư Tiêu: 【Tiểu Hạ, nếu thằng nhóc đó bắt nạt em, để tôi dạy dỗ nó cho.】
Tốt quá rồi.
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng… nát vụn luôn.
Tôi ngửa mặt lên trời muốn gào thét.
Ai ngờ lại đúng lúc đối mặt với khuôn mặt của Tiêu Trì Dã——
“Baby, lâu rồi không gặp.”
Lông mi anh dày như cánh quạ, trong con ngươi đen láy phản chiếu bóng hình của tôi.
Nụ cười lịch sự ấm áp ẩn giấu chút nghịch ngợm tinh quái.
Nhìn mà tim tôi rung rinh như sóng gợn.
Phải công nhận, gương mặt này đúng là quá đẹp trai rồi.
Nhưng rất nhanh.
Tôi quay trở về thực tại.
Chợt nhận ra, Tiêu Trì Dã thực ra đã nhận ra tôi từ lần gặp ở căn tin.
Anh biết tôi là sinh viên của giáo sư Tiêu.
Nên mới không vạch mặt tôi.
Chờ tôi tự chui đầu vào lưới.
Như vậy, tất cả những gì giáo sư Tiêu làm cho tôi… cũng đều có thể giải thích được.
Tôi chỉ biết muốn khóc mà không khóc được, lòng nguội lạnh như tro tàn.
Cứ thế để mặc cho Tiêu Trì Dã nắm tay tôi, kéo tôi ra khỏi bao ánh mắt hóng chuyện về phía ban công.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, thì trong tay bỗng có thêm một vật.
“Gì đây?” – tôi ngơ ngác hỏi.
“Là giấy báo trúng tuyển Thanh Hoa của anh, nhớ gửi cho dì xem nhé.”