Chương 11
Tôi không dám nói với ai quyết định này, chỉ lặng lẽ gọi một cuộc điện thoại cho mẹ trước khi kích hoạt trận pháp.
“Mẹ ơi, nếu con biến thành gián, mẹ có còn yêu con không?”
Đầu dây bên kia, mẹ ngẩn ra một lúc rồi bật cười: “Tất nhiên là vẫn yêu rồi. Lúc đó mẹ có thể cho con vào túi xách mang đi khắp nơi, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.”
Phải rồi, thật sự rất vui. Mẹ luôn là người duy nhất có thể chấp nhận mọi sự kỳ quặc của tôi.
“Vậy mẹ đừng đặt thuốc diệt gián trong nhà nữa nhé.”
“Ừ, mẹ không đặt đâu. Mẹ sẽ đặt bánh kem dâu con thích nhất.”
Tôi hài lòng cúp máy, bước vào bên trong trận pháp mà đạo trưởng Chính Dương đã tỉ mỉ vẽ suốt ba ngày liền.
Dưới tác động của trận pháp, tôi cảm nhận được sức sống từng mất đi đang quay trở lại, cảm giác như trẻ ra cả trăm tuổi.
Tôi không dám lãng phí thời gian, vì không biết đạo trưởng Chính Dương còn cầm cự được bao lâu.
Tôi vội lấy giấy vàng ra, cầm bút vẽ bùa.
Quả thật việc “gian lận” đúng là sung sướng. Luồng linh lực từng rối rắm, khó kiểm soát giờ đây trôi chảy đến mức không thể tin được – giống như từ thời 2G nhảy vọt thẳng sang thời 5G vậy.
Trước kia vẽ bùa còn hay thất bại, giờ không những không hỏng mà tốc độ còn nhanh như tàu cao tốc. Một ngày tôi vẽ được tận ba mươi lá bùa.
Tôi không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ một kiếp nào đó trong tương lai tôi là thiên tài vô song?
Tiếc rằng, hiện tại tôi lại mượn tuổi thọ của chính mình. Xin lỗi nhé, phiên bản tương lai của tôi…
Trận pháp chỉ duy trì được đúng một tháng thì tan vỡ.
Phong thái tiên nhân trên người đạo trưởng Chính Dương đã biến mất, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi u ám.
Ông dồn chút sức lực cuối cùng truyền nốt sinh khí còn lại vào tôi.
“Cô bé, thời gian không còn nhiều, đi đi.”
Tôi đỏ hoe mắt, có quá nhiều lời muốn nói nhưng nghẹn nơi cổ họng.
“Đừng buồn. Hy sinh một mình tôi, nếu đổi lấy việc kết thúc chiến tranh sớm hai năm, cứu sống hàng triệu người, thì rất đáng. Sư phụ tôi từng dạy: người tu đạo khi thế gian thái bình thì nên ẩn mình tu luyện, nhưng khi đất nước lâm nguy, phải xuống núi cứu đời. Tôi đã làm được, không thẹn với thầy.”
Thi thể của đạo trưởng được mấy chú tiểu dẫn đi. Tôi run rẩy đứng dậy, bước chậm về phía nhà kho sau doanh trại quân đội.
Có người đỡ lấy tay tôi. Mắt tôi đã mờ đục, chẳng còn thấy rõ mặt người đó là ai, chỉ cảm nhận được hương quen thuộc – là Đinh Chính Khanh sao?
“Niệm Niệm, anh không sợ gián đâu, ở nhà cũng sẽ chuẩn bị bánh kem dâu cho em. Nếu có thể quay lại, nhớ đến gặp anh nhé.”
Tôi cố gắng cong môi, muốn trách anh ta dám nghe lén cuộc điện thoại giữa tôi với mẹ.
Nhưng răng tôi rụng sạch rồi, môi mỏng dính lại, chẳng thấy rõ nụ cười. Tôi chỉ có thể chậm rãi gật đầu: “Tuân lệnh, Đinh giáo quan!”
Tôi nhớ hồi năm nhất đại học, anh ấy là huấn luyện viên quân sự lớp tôi – suốt ngày mặt mày cau có. Mấy đứa tụi tôi cá cược xem ai chọc được anh ấy cười trước.
Tôi chưa từng biết thua là gì, ngày nào cũng tìm cách trêu chọc.
Tiếc là anh ấy có lẽ bị liệt cảm xúc, dù tôi làm gì cũng không thay đổi nổi sắc mặt. Tới lúc kết thúc huấn luyện, vẫn không ai thắng cược.
-
Ngọn lửa bốc cao tận trời, từng đống vật tư cháy rụi thành tro tàn.
Đôi mắt tôi bỗng trở nên sáng rõ một cách kỳ diệu. Giữa biển lửa, tôi nhìn thấy một cái hố đen thẳm – vật tư bị hút vào đó, rồi lại bị đẩy ra dưới dạng tro bụi, phủ đầy quảng trường.
Thì ra là vậy. Thế giới này đúng là kỳ diệu vô biên.
Tôi còn chưa kịp quan sát kỹ hơn, hố đen đã biến mất. Lửa dần tắt, từ bầu trời rơi xuống vô vàn ánh sáng vàng, gần như đều rơi lên người tôi.
Cơ thể tôi thoải mái chưa được mấy phút, những công đức đó lại bị một thế lực vô hình rút đi, sinh khí trong tôi cũng bị hút cạn phân nửa.
Tôi đã không còn đủ sức đứng vững. Đinh Chính Khanh đẩy chiếc xe lăn đến, nhẹ nhàng đỡ tôi ngồi xuống rồi đắp cho tôi một tấm chăn mỏng.
“Anh nói xem, ông nội và đồng đội có thắng không?”
“Chắc chắn sẽ thắng. Trước kia không có chúng ta giúp đỡ, tiền bối vẫn đánh bại quân địch cơ mà. Giờ có thêm vật tư từ bọn mình, họ sẽ chỉ thắng nhanh hơn thôi.” Anh nói chắc như đinh đóng cột.
Tôi cũng tin như vậy. Chỉ tiếc rằng, có lẽ tôi sẽ không đợi được tin chiến thắng ông nội gửi về nữa rồi.
Rời doanh trại, tôi được đưa đến bệnh viện.
Tất cả loại thuốc tốt nhất thị trường đều được dùng cho tôi, không giới hạn. Các lãnh đạo cấp cao ra lệnh: phải giữ được mạng sống của tôi bằng mọi giá!
Tôi cười như con chuột vừa ăn trộm được hũ mật – những người đó đều là quan lớn, vậy mà ngày nào cũng đến thăm tôi, hỏi tôi thấy sao, muốn ăn gì.
Tôi được đà lấn tới: “Ông lớn à, ông có thể mua cho cháu một ly trà sữa không?”
Ông ấy chẳng do dự, còn xoa đầu tôi dịu dàng, bảo chờ một lát, ông sẽ đi mua ngay.
Tiếc là, tôi chưa kịp uống ly trà sữa ông ấy mua, cũng không kịp nhận được tin chiến thắng từ ông nội.
Nhưng tôi biết, chiến thắng ấy chắc chắn sẽ đến sớm hơn.