Chiếc Hộp Báu Của Ông Nội

Chương 12: Ngoại truyện – “Gián” Niệm Bảo

Chương 12: Ngoại truyện – “Gián” Niệm Bảo
Tôi là một con gián.
Khi các đồng loại còn đang kiếm ăn trong đống rác, tôi đã tìm được một biệt thự của nhà giàu.
Trong căn nhà đó có rất nhiều người, mà họ lại có thói quen kỳ lạ – mỗi ngày đều đặt bánh kem dâu tây tươi ở từng góc phòng lớn nhất trên tầng hai.
Ngọt ngào, mềm mại… bánh kem dâu!
Bánh hôm qua tôi còn chưa ăn hết, hôm nay lại có bánh mới.
Tôi thấy mình thật sự quá may mắn, mỗi ngày nằm phè trên bánh kem, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Một hôm, tôi quên mất thời gian, ăn xong lăn ra ngủ. Đến lúc tỉnh dậy thì phát hiện trong phòng có người.
Tôi hoảng loạn, tưởng sẽ bị lấy dép đập chết.
Ai ngờ người kia cứ như không thấy tôi, lặng lẽ dọn giường.
Lạ ghê, tôi đã ở căn phòng này hơn một tháng, chưa từng thấy ai vào ngủ. Người này lại ngày nào cũng tới thay ga trải giường.
Rồi một ngày, cô ấy ngồi trên giường khóc. Nước mắt lăn xuống làm ướt cánh tôi.
Không hiểu sao, tôi lại thấy buồn, còn muốn an ủi cô ấy nữa. Đúng là suy nghĩ liều mạng.
Khi tôi nhận ra, tôi đã nhảy lên vai cô ấy, dùng râu chạm vào cằm cô.
Chết rồi, phải chạy thôi – nhưng cô ấy lại nhanh tay giữ lấy tôi.
“Là con hả, Niệm Bảo?”
Niệm Bảo là ai? Tôi không quen.
Cô ấy không giống người khác, không hét toáng lên vì sợ tôi.
Cô ấy đặt tôi lên giường, nhìn chăm chú. Tôi từ bỏ kháng cự, thôi kệ, ăn bánh của người ta nhiều thế rồi, bị xử cũng xứng đáng.
Nhưng người này không đập tôi, mà còn làm cho tôi một căn nhà nhỏ xinh xắn, đủ đồ dùng, mỗi ngày còn chuẩn bị đủ món ăn.
Tôi hoàn toàn bị cô ấy chinh phục.
Ngày hôm sau, lại có rất nhiều người đến.
Có người gọi tôi là con gái ngoan, có người gọi là chị, có người gọi là em…
Thế là sau này, tôi chính thức trở thành thú cưng của cả nhà họ.
Hôm nay có người dắt tôi đi làm, ngày mai lại có người đưa tôi đi xem biểu diễn. Hôm sau nữa thì đưa tôi đi dạo phố.
Khi tôi đang tận hưởng cuộc sống đến mức quên luôn thân phận thật sự, trong đầu bỗng vang lên một giọng nói không giống con người chút nào.
【Chào mừng ký chủ, tôi là hệ thống nhiệm vụ 1943. Chỉ cần bạn hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ thực hiện một điều ước cho bạn, ví dụ như cho bạn một cơ thể người chẳng hạn.】
Giờ thì tôi là một con gián từng trải, em gái nhỏ trong nhà ngày nào cũng đọc tiểu thuyết cho tôi nghe, tôi biết “hệ thống” là cái gì rồi.
Trở thành người sao? Không phải là không được… chỉ là không biết có dọa sợ mấy con người kỳ quặc này không nữa.
【Nhiệm vụ là gì?】
【Bắt đầu nhiệm vụ chính: Trong vòng ba năm, hãy chinh phục tổng tài lạnh lùng – Đinh Chính Khanh. Chỉ cần anh ấy yêu bạn, bạn sẽ có một cơ thể người.】
Thật là… lạ đời!
Người và gián yêu nhau, là sự vặn vẹo của nhân tính? Hay là sự sụp đổ của đạo đức?
【Phát hiện mục tiêu đang đến gần, xin ký chủ đừng bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để chinh phục!】
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc đế giày to tướng đang lao xuống đầu mình.
Tôi hét lên: “Cẩn thận chân anh kìa!”
Ngay trong tích tắc, Lưu Tử Lân nhào tới, dùng tay mình che chắn, cứu tôi – một sinh vật nhỏ bé yếu đuối – khỏi kiếp nạn bị giẫm nát.
“Chú Chính Khanh! Chú suýt nữa giẫm lên chị của tôi rồi đó!”
Lưu Tử Lân nâng tôi lên bằng hai tay, đặt tôi trước mặt một người đàn ông xa lạ. Còn chưa kịp nhìn rõ mặt anh ta thì trong đầu tôi, hệ thống đã bắt đầu vang lên âm thanh lách tách không ngừng.
【Điểm tình cảm của mục tiêu +10…】
【Điểm tình cảm của mục tiêu +20…】
【Điểm tình cảm của mục tiêu +30…】
【Điểm tình cảm của mục tiêu +40…】
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chính. Bắt đầu trao thưởng.】
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì “bụp” một tiếng, tôi – từ một con gián bé xíu – biến thành một người to đùng.
Người đàn ông xa lạ đó mỉm cười dịu dàng, nhìn tôi đầy yêu thương:
“Chào mừng em quay về, Niệm Bảo.”
— Kết thúc truyện —


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất